Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 398: Bạn Cũ Mong Đợi

Chương 398: Bạn Cũ Mong Đợi
- Chắc hẳn sẽ có.
Hàn Sương Tịch Sư suy tư một lát rồi gật đầu.
Một người một thú nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
Đường núi gập ghềnh, Thiên Châu phong ít người lui tới. Trước tai biến chỉ có một ít người sống trong các dãy núi gần Thiên Châu phong, sau tai biến nơi này hoàn toàn trở thành cấm khu hoang tàn vắng vẻ nơi dã ngoại, con người khó mà sinh tồn nổi.
Với thế giới loài người hiện nay, Thiên Châu phong đã hoàn toàn trở thành một cấm khu.
Mỗi một địa phương có ý nghĩa đặc thù hoặc là địa thế kỳ lạ đều dễ dàng sinh ra quái vật cường đại, đây là nhận thức chung.
Ví dụ như ở Nhật Nguyệt Sơn cách đó không xa có một con Âm Dương Kim Nhạn Vương chiếm cứ dãy núi, tham lam thành tính.
Cách Nhật Nguyệt Sơn không xa là hồ Tây Hải, nơi được vinh dự là hồ lớn nhất Hoa Hạ, nơi đó có rất nhiều Hoàng Ngư xưng bá. Hoàng Ngư cấp Lĩnh Chủ được phát hiện tại đó không dưới mười con, tục truyền sâu bên dưới hồ còn có cả Hoàng Ngư Vương cấp nữa.
Trên đỉnh núi Nga Mi có một con Bạch Mi Thương Viên phù hộ sinh linh một phương.
Các danh sơn đại trạch như Thái Sơn, Hoàng Sơn, Hoa Sơn,... Trên cơ bản đều bị quái vật cường đại chiếm cứ.
Nhưng tương đối may mắn là trong số những quái vật này có một vài con tương đối thân cận với nhân loại. Chúng đưa ra thiện ý, hấp thu hương hỏa do nhân loại cung phụng và phù hộ sinh linh một phương.
Một vài quái vật khác giữ thái độ lãnh đạm với con người, nhưng cũng chỉ không muốn tiếp cận mà thôi, cho tới giờ chưa từng xảy ra chuyện quái vật danh sơn tập kích căn cứ thành phố của loài người.
Theo cách nghĩ thế này thì rất có thể trên Thiên Châu phong cũng sẽ có quái vật cường đại.
- Bảo vật thuộc về người có đức, ta rất thích câu nói này của nhân loại các ngươi.
Hàn Sương Tịch Sư gật gù đắc ý, động viên Cao Bằng còn đang do dự:
- Chúng ta cũng chỉ bảo quản giúp chúng mà thôi. Huống hồ những bảo vật này cũng không viết tên của bọn nó, chẳng lẽ bởi vì chúng tới trước mà bảo vật là của chúng sao? Nào có đạo lý như thế?
Cao Bằng nhìn nó rồi nói:
- Ta chỉ đang nghĩ nếu chúng ta đánh không lại quái vật trên núi thì phải làm sao? Ở cái nơi băng thiên tuyết địa này, chúng ta chạy trốn đi đâu bây giờ?
- Ngươi vẫn không có lòng tin với chúng ta sao? Ta đã từng là Vương giả đấy.
Hàn Sương Tịch Sư im lặng.
Ba ngày sau, Cao Bằng dẫn theo một đoàn ngự thú vượt qua Thiên Châu phong. Điều làm hắn kỳ quái là trên đường đi không gặp phải quái vật tập kích.
Đỉnh núi lớn yên lặng một cách chết chóc.
Trên núi có một ít linh vật, nhưng mà những linh vật này chênh lệch rất nhiều so với những bảo bối mà Cao Bằng mong muốn. Đừng nói là khôi phục thực lực cho Hàn Sương Tịch Sư, có bán đi cũng không được bao nhiêu tiền. Cao Bằng không để mắt tới chúng nên thưởng luôn cho Văn Bảo Thử.
Những linh vật cấp thấp này đều bị Văn Bảo Thử giấu đi, cũng không biết đã giấu ở góc nào.
Vị trí gia hỏa này giấu bảo bối rất kỳ lạ cổ quái. Có một lần Cao Bằng ngồi lên ghế sô pha bị cấn mông, lật lên mới phát hiện không biết lúc nào bên dưới đã bị đào ra một cái hố, bên trong là mười viên tinh hạch quái vật cấp Tinh Anh.
- Không tìm nữa sao?
Hàn Sương Tịch Sư ngượng ngùng hỏi.
- Không tìm.
Cao Bằng lắc đầu:
- Phí thời gian như vậy là đủ rồi. Lần này chúng ta ra ngoài với mục đích tìm được Tử Tâm Chi Phách, sau đó tăng phẩm chất cho A Ngốc lên Thần Thoại.
- Phẩm chất Thần Thoại? Bộ khô lâu này đã là phẩm chất Truyền Thuyết rồi sao?
Hàn Sương Tịch Sư hơi kinh ngạc. Hôm đó nó thấy sức chiến đấu của bộ khô lâu này cũng không cao, còn không bằng con vịt kia, nó còn tưởng chỉ là phẩm chất Hoàn Mỹ hoặc Sử Thi.
- Năng lực chủ yếu của A Ngốc không phải chiến đấu. Nó có một năng lực tương đối đặc biệt, đó là khôi phục vong linh.
Cao Bằng giải thích.
- Khôi phục vong linh? Đây là năng lực hiếm thấy mà quái vật hệ Vong Linh cao cấp mới có.
Hàn Sương Tịch Sư nhìn A Ngốc, không ngờ bộ khô lâu xấu xí kia lại có bản lĩnh này.
- Năng lực này rất hiếm thấy, dù ở trong đám vong linh cao cấp cũng rất thưa thớt. Nhưng ngươi đã có ngự thú thế này mà vẫn mang theo bên cạnh hàng ngày sao?
Hàn Sương Tịch Sư không biết nên nói thế nào.
Ngươi quá lãng phí rồi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để phát huy tối đa năng lực của ngự thú.
Nhưng nó vẫn nửa tin nửa ngờ việc Cao Bằng có thể tấn cấp cho bộ khô lâu này lên phẩm chất Thần Thoại. Dù sao đây cũng là phẩm chất Thần Thoại đó, đã chạm đến ngưỡng cửa thần rồi.
Nghe thấy Cao Bằng sốt ruột gom tài liệu cho mình, A Ngốc ở bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhân, ta không gấp đâu, ngươi đi tìm giúp chúng trước đi. Ta chỉ cần có thể bảo vệ ngươi là được rồi.
- Hiện giờ chúng ta chỉ thiếu mỗi một cái Tử Tâm Chi Phách là góp đủ tài liệu cho ngươi rồi, tài liệu của bọn Đại Tử còn thiếu mấy thứ nữa.
Cao Bằng động viên A Ngốc.
- Ừ.
A Ngốc gật đầu, chủ nhân nói thế nào thì là thế ấy.
Nhìn thoáng qua Hàn Sương Tịch Sư, do dự một chút A Ngốc đưa cho nó một cuộn Âm Tuyết Tùng Châm:
- Có muốn một điếu không?
Hàn Sương Tịch Sư đã tò mò về món đồ chơi này của A Ngốc mấy ngày rồi. Nuốt mây nhả khói, nhìn qua rất khí phái, chỉ là nó không muốn mất mặt đi hỏi.
A Ngốc đã chủ động đưa tới, vậy thì nó sẽ gắng gượng nhận lấy.
Hàn Sương Tịch Sư dùng móng vuốt nhỏ kẹp lấy điếu m Tuyết Tùng Châm bỏ vào trong miệng, A Ngốc bật lửa châm thuốc cho nó.
Cái mũi nhỏ của Hàn Sương Tịch Sư giật giật, nghi hoặc hít hà mùi hương lưu lại trong không khí và ngón tay của A Ngốc.
Khói thuốc theo khoang miệng xâm nhập xuống yết hầu, Hàn Sương Tịch Sư theo thói quen hít sâu một hơi.
- Khụ khụ khụ!
Hàn Sương Tịch Sư ho khan mãnh liệt, nước mắt ràn rụa, vội vàng nhả điếu Âm Tuyết Tùng Châm xuống đất.
- Đây là thứ gì, sao lại sặc cổ như vậy?
Khác với đám Đại Tử mưa dầm thấm đất được Cao Bằng gom góp tài liệu tiến hóa, Hàn Sương Tịch Sư chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng ngự thú tiến hóa, cho nên khịt mũi coi thường đối với việc Cao Bằng có thể giúp chúng tiến hóa.
Theo như suy nghĩ của nó, nhân loại của thế giới Hắc Vụ cũng có phương pháp để cho ngự thú tiến hóa, nhưng các ngự sử kia phần lớn chỉ có được một hoặc một vài lộ tuyến tiến hóa của quái vật, nguyên liệu sưu tầm và phương pháp tiến hóa cũng là cố định.
Phần lớn là những biện pháp được đời này đến đời khác tìm tòi ra, đời đời truyền xuống hình thành nên gia tộc. Có một vài gia tộc hoặc ngự sử lang thang tập hợp lại thành một thế lực hoặc liên minh.
Phương pháp này đương nhiên vừa có lợi vừa có hại. Lợi là ở chỗ, một vài loại ngự thú truyền thừa sẽ có một quá trình thăng cấp hoàn chỉnh, hơn nữa tài liệu cũng sẽ được gia tộc hoặc thế lực truyền bá cất chứa. Như vậy sẽ có lợi cho việc thăng cấp, hơn nữa việc bồi dưỡng mấy loại ngự thú này cũng sẽ càng thêm tỉ mỉ, có thể tận dụng hết năng lực và lộ tuyến phát triển của quái vật.
Nhưng tệ nạn cũng rất rõ ràng, đó là những ngự thú có thể lựa chọn rất ít, nếu bồi dưỡng ngự thú không được gia tộc lưu truyền xuống sẽ tương đối khó khăn.
Chẳng lẽ chủ nhân của mình đã đạt được truyền thừa của một gia tộc nào đó.
Nhưng chắc sẽ không có truyền thừa của Hàn Sương Tịch Sư. Dù sao…
Nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt Hàn Sương Tịch Sư trở nên bất đắc dĩ.

Xuyên qua Thiên Châu phong, tiếp tục đi thêm hơn mười dặm là vào địa giới khu Kim Sa.
Mặc dù nhiệt độ không khí vẫn không cao, nhưng cảnh sắc bốn phía đã có chút màu xanh.
- Bạch Kim Chi Thủ.
Cao Bằng mỉm cười:
- Bạn cũ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận