Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 760: Trở Về Bộ Lạc

Chương 760: Trở Về Bộ Lạc
- Cha, những người từ nơi khác đến càng ngày càng quá đáng. Chúng ta đã coi trọng cái cây Cự Phong Thụ trên đỉnh Phong Hống Sơn kia từ chục năm trước rồi, hai hôm trước quả cây vừa chín liền bị những người kia trộm một nửa!
Trong phòng, cậu thiếu niên kích động nói với người đàn ông đầu buộc khăn bạc.
- Ừ.
Người đàn ông buộc khăn bạc hơi khép mắt lại, chẳng nói gì, thể trạng nhẹ nhàng mà dũng mãnh như một con báo hung mãnh.
- Cha… chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy…
- Suỵt!
Cổ Trát dựng ngón tay chặn môi con trai, khẽ lắc đầu:
- Nói cẩn thận, hành động cẩn thận!
- Cha! Trong bộ lạc, các thúc thúc chỉ phục tùng cha, vị Tân Vương kia dùng tài nguyên của bộ lạc chúng ta phát triển bộ lạc của hắn, như một đám sâu hút máu vậy!
- Cổ Đoá, tính tình của con phải sửa lại một chút.
Cổ Trát lắc đầu nhìn qua cửa sổ, im lặng không nói gì.
- Cha….
Cổ Đoá tuyệt vọng nhìn phụ thân, hắn không hiểu nổi nguyên nhân tại sao!
Tại sao phụ thân cứ nhất định không chịu ra mặt? Vì sao phụ thân một mực không chịu đứng ra chứ? Hiện giờ, trong bộ lạc không ít người đang nói ra nói vào rồi.
- Chúng ta đều là nhân tộc, giúp bọn họ thì có làm sao?
Cổ Trát lắc đầu, trong bộ lạc có quá nhiều người có tầm mắt thiển cận. Đương nhiên cũng không thể trách họ, bởi vì cả đời họ chỉ tầm thường như vậy thôi, chỉ cần nhìn thấy trước mắt là đủ rồi.
- Nhưng… cũng không thể để mặc cho những kẻ mới đến kia quấy rối bộ lạc!
Cổ Trác trầm ngâm. Sao hắn không nhìn thấy những chuyện xảy ra thời gian gần đây chứ? Nhưng là một phần tử cuồng nhiệt chỉ một lòng muốn dẫn đầu nhân tộc phục hưng, hắn biết phương hướng phát triển chỉnh thể này có lợi nhiều hơn hại.
Hiện giờ bộ lạc Lê như một vũng nước đọng, chỉ có cạnh tranh trong khống chế mới có thể khiến cho vũng nước đọng này sống lại.
Mới có thể khiến cho nhân tộc toả ra sức sống mới!
- Vương đã về!
- Vương đã về!
Trên trời, một con Lam Sắc Sí Bàng Đại Điểu có một cái yếm ở bụng như con chuột túi bay ngang qua, trong miệng phát ra tiếng người.
- Hắn trở về rồi!
Cổ Đoá ngơ ngác.
Hai mắt Cổ Trát sáng lấp loé, vỗ vỗ vai Cổ Đoá:
- Đi gặp Vương!
- Nhưng…
- Không có nhưng! Hiện giờ hắn là Vương của bộ lạc Lê chúng ta, là Vương được tất cả Trưởng lão trên Thánh cấp bỏ phiếu tán thành!
Cổ Trát uy nghiêm nói.
- Ồ… con biết rồi.
Hai cha con tới cung điện trong bộ lạc. Bên ngoài cung điện đã có không ít bậc lãnh đạo cao tầng của bộ lạc nghe tin chạy đến.
- Cố Trát Trưởng lão tới rồi!
- Nghe nói Vương đã về rồi?
- Vương trở về rồi. Ha ha!
Trong cung điện, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Cao Bằng quay đầu lại, từ trên cửa sổ lầu hai nhìn xuống, hắn thấy trong đám người bên dưới có một đại hán cực kỳ to con.
Hình như tên là… Cổ Trát?
Hắn khắc sâu ấn tượng với anh ta vì thực lực của người tên Cổ Trát này có thể đứng vào top năm trong số các Trưởng lão của bộ lạc Lê, lại trẻ trung khoẻ mạnh, danh vọng cực cao. Đồng thời, anh ta còn có một con ngự thú có thể xem bói, có thể tính ra được hung cát phúc hoạ, rất hiếm gặp.
Trong bộ lạc, Cổ Trát là một trong số mười hai trưởng lão.
Một lát sau, cửa chính của cung điện mở ra, các trưởng lão nối đuôi nhau tiến vào.
Trong đại sảnh cung điện, Cao Bằng ngồi trên ghế, trước mặt là Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cao tới bốn mét nằm úp sấp. Dù nằm sấp nhưng nó vẫn cao hơn Cao Bằng nhiều.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển mở to cả sáu con mắt nhìn Cao Bằng, thè lưỡi nịnh bợ lấy lòng, mùi lưu huỳnh nồng đậm từ miệng nó phun ra tràn ngập khắp cung điện.
- Vương, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Cổ Trát bước lên một bước, nhẹ giọng nói.
- Nói đi.
Thịt nắm trong tay bị Tam Đầu Khuyển liếm sạch, Cao Bằng xoay đầu lại.
- Một năm trước bốn bộ lạc Hoa Hạ, Bạch Long, Thanh Thần và U Hổ đã tới đây. Một năm nay do nhân số gia tăng nên đã xảy ra không ít va chạm, thậm chí có người còn dám lấy danh nghĩa của ngài tham ô vật tư của bộ lạc.
Các Trưởng lão khác đều kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ Cổ Trát lại đứng ngay trước mặt Vương nói ra những lời này. Không sợ Vương nổi giận sao?
Trầm mặc một lát, Cao Bằng mới nói:
- Nên xử lý thế nào, các ngươi cứ làm đi, Không cần nể mặt ta.
- Ta hiểu!
Cổ Trát ôm quyền, khom lưng xác nhận.
Sau khi bàn bạc một lúc nữa, các Trưởng lão dần dần cáo lui.
Đến khi trưởng lão cuối cùng rời cung điện, Cao Bằng thở dài.
Thực sự là, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thay đổi rõ ràng nhất là có thêm bốn bộ lạc mới xây dựng ở cách bộ lạc Lê mấy chục dặm, theo thứ tự là các phân bộ của Hoa Hạ, Bạch Long, U Hổ, Thanh Thần. Trước đó Cao Bằng có dặn cấp lãnh đạo cao tầng của bộ lạc Lê chiếu cố bốn bộ lạc kia một chút, ai ngờ càng về sau thì mệnh lệnh này càng thay đổi.
Thậm chí còn diễn biến thành tình trạng có không ít người trong bốn bộ lạc vụng trộm đội da hổ của Cao Bằng đi làm mấy việc ám muội.
Nếu đã biết… khẳng định Cao Bằng muốn xen vào.
- Nói cho các người biết, ta là anh họ xa của Cao Bằng. Thi thể này chúng ta cũng không cần hết, chỉ cần đưa tinh hạch quái vật cho chúng ta là được!
Giọng nói ngang ngược càn rỡ vang lên ở trên núi.
- Vương không thể có loại thân thích vô sỉ như ngươi!
Bên kia, mấy thiếu niên cắn răng nghiến lợi nói.
- Hừ, sao lại không thể? Nói cho các ngươi biết, đây là ảnh ta chụp chung với Vương của các ngươi. Đây là khi hắn tám tuổi, khi đó hắn vẫn là một cậu bé, vẫn là ta dẫn hắn đi chơi.
Kỷ Phương cười lạnh, móc một tấm ảnh từ trong ngực ra phe phẩy trước mặt mấy người nhà quê này.
Hắn phát hiện, tấm hình này thực sự quá hữu dụng.
Không, là thân phận của người em họ Cao Bằng quá hữu dụng. Có thể không cần tốn sức, dễ dàng có được bảo vật.
- Ngươi đang nói cái gì?
Một giọng nói lạnh như băng từ trên đầu vọng xuống.
Kỷ Phương ngẩng đầu lên, trên đầu nắng chói chang làm hắn chỉ có thể nheo mắt lại, thấy được một cái bóng đen to lớn.
Trên lưng bóng đen có một ai đó đang ngồi.
Chẳng lẽ là…
Kỷ Phương khá kinh hỉ, nói cái gì đó, nhưng một tiếng quát lớn mà lạnh lùng đã át đi tiếng của hắn:
- Dẫn toàn bộ đi!
Dù thời gian này hắn khá huênh hoang tự đắc, nhưng hắn không ngốc, vẫn có thể nhận ra được đây là giọng nói của Cao Bằng. Hiện giờ tất cả mọi thứ hắn có đều là dựa vào thanh danh của ngươi em họ này mà có được. Hiện giờ đã thấy người ở đây rồi, làm sao hắn còn dám lỗ mãng.
Sau đó mấy ngày, Cao Bằng dùng thế như sấm sét và sự thiết huyết chấn nhiếp tất cả mọi người.
Tất cả những kẻ từng mượn danh Cao Bằng để làm bậy đều phải trả lại tài liệu đã lừa đến, nếu không thể thì sẽ phải dùng vật phẩm có giá trị tương đương để hoàn lại, hoặc phải ký giấy nợ lợi tức cao.
Đây chỉ là yêu cầu cơ bản nhất.
Ngoài ra Cao Bằng còn trừng phạt một loạt ngự sử nữa, không luận thân sơ, có tội thì phải phạt.
Tất cả hành trình Cao Bằng chỉ phái ra A Xuẩn. A Xuẩn rất nhẹ nhàng trấn áp tất cả ngự sử.
Không một ai có thể đùa nghịch bất kỳ mánh khoé gì trước một con Chuẩn Thần hệ Không Gian.
Dù A Xuẩn tương đối dễ thương, nhưng thực sự là một Chuẩn Thần hệ Không Gian.
Mặt khác, ở trong cung điện, Cao Bằng kinh ngạc hỏi:
- Thực sự các ngươi không ai muốn có đặc tính Bạo Tẩu Ma Thứ này sao?
Tiểu Hoàng điên cuồng lắc đầu. Nó không dám tưởng tượng trên lưng mình mọc đầy gai nhọn, lại còn có tới năm cái đuôi. Thực sự là ác mộng!
- Xấu!
Đại Tử ghét bỏ nhăn mũi. Mạnh hay không mạnh chỉ là nhất thời, đẹp trai mới là chuyện cả đời.
- Không thích hợp.
A Ngốc lắc đầu từ chối. Nó đã có được đặc tính Hư Không, nên không có hứng thú với thứ này.
- Hừ… đặc tính này người khác đều muốn đoạt lấy, vậy mà các ngươi lại còn ghét bỏ!
Cao Bằng đau đầu, đột nhiên nhìn sang Tam Đầu Khuyển đang nằm trong góc.
Thần sắc hơi động.
Sahara đang nằm trong góc hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ biết hào hứng thè lưỡi hiếu kỳ quan sát bốn phía, thi thoảng lại tự cắn cái đầu khác của mình một chút.
————————-
Dịch: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận