Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 180: Con Gián Khổng Lồ

Chương 180: Con Gián Khổng Lồ
Càng đi xuống phía dưới, mùi trong không khí càng trở nên khó ngửi.
Ngoại trừ ánh sáng của đèn pin cầm tay thì không còn nguồn sáng nào khác, không gian dưới đất rất rộng rãi, lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Cao Bằng.
Trên vách tường có đầy gạch đá, nhiều chỗ gạch đá bị bong tróc, lộ ra vách đá loang lổ ở phía sau.
Móng vuốt cứng rắn của Đại Tử và A Ban giẫm trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, âm thanh vang vọng trong không gian.
Đương nhiên, còn kèm theo tiếng bước chân nhún nhảy của Tiểu Diễm, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng kêu lệ lệ.
Đi được ước chừng mười mấy phút, nhìn thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa hợp kim đang đóng chặt. Đèn pin chiếu xạ lên mặt ngoài cánh cửa, cánh của màu đồng cổ ánh lên sắc thái mông lung.
Đại Tử đột nhiên ngẩng đầu thẳng lên, cơ hồ ngay lúc đó A Ban cũng cảnh giác ngẩng đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu uy hiếp.
Cao Bằng nhanh chóng đem đèn pin chiếu lên trên, có hai con gián to lớn màu đỏ thẫm đang lén lút bò ở trên đỉnh cửa lớn. Lúc bọn chúng bị đèn pin chiếu vào, trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc.
Ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiến lên cũng không tốt, lui lại cũng không xong. Do dự một chút, sau đó móng vuốt đột nhiên buông lỏng, đôi cánh sau lưng cũng giương lên phát ra âm thanh đập cánh với tần suất cao, phóng về phía Cao Bằng.
A Ban phản ứng cực kì nhanh chóng, ngửa đầu há miệng, từ trong miệng phun ra một đoàn tơ nhện màu trắng sền sệt.
Tơ nhện điên cuồng phun ra, con gián khổng lồ đang lao xuống không tránh kịp vừa vặn bị phun trúng, sau đó bịch một tiếng hung hăng đập vào trên vách đá của đường cống ngầm, một mực bị dính chặt ở trên đó.
Lực xung kích của tơ nhện rất mạnh, tính bám dính cũng rất lớn, mặc cho mấy con gián này giãy giụa thế nào cũng đều phí công.
Đại Tử kêu lên một tiếng, hai chiếc râu trên đỉnh đầu dựng đứng thành hai đoạn thẳng tắp, từ đó toát ra từng đoàn từng đoàn hồ quang điện màu tím.
Hồ quang điện càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng âm vang, phát ra từng tiếng nổ đùng đùng.
Cuối cùng đạt tới một mức nào đó, mảnh hồ quang điện ở giữa hai chiếc râu nổ bắn ra thành một đoàn điện quang. Hồ quang điện màu tím chuẩn xác đánh trúng con gián khổng lồ, bổ vào tầng ngoài thân thể nó rồi bắt đầu khuếch tán, sau đó nhanh chóng dung nhập vào bên trong thân thể của nó.
Con gián khổng lồ điên cuồng run rẩy, miệng sùi bọt mép, phát ra từng tiếng thét điên cuồng.
Qua một lúc lâu con gián khổng lồ này mới đình chỉ giãy dụa, bên ngoài thân của nó đã bị cháy đen, tản mát ra mùi vị chiên giòn nhàn nhạt. Có khả năng là do ở dưới đất lâu nên mấy con gián này con nào con nấy đều đầu bóng tai to, cánh đều bóng mỡ, ánh đèn chiếu vào còn mơ hồ phát sáng.
A Ban nhìn về phía con gián đã bị tia điện đốt thành cháy xém thơm nức, nuốt một ngụm nước bọt. Nó đứng thẳng người lên, bò dọc theo vách tường lên đỉnh chóp, nhện trảo sắc bén găm thật sâu vào vách đá, giống như móc sắt. Nhện trảo của A Ban có hiệu quả đặc thù, có thể nhẹ nhàng cắt tơ nhện mà không hề bị dính chặt.
Nhện trảo đen kịt nhẹ nhàng vạch một cái liền giải thoát con gián đang bị tơ nhện trói ra ngoài.
Ngay lúc vừa được giải thoát thì con gián khổng lồ tưởng như đã bị điện giật cháy đen bỗng dưng mở cánh, réo vang một tiếng, trực tiếp giương cánh bay đi.
A Ban vốn đang chuẩn bị ngoạm một miếng liền bị dọa ngẩn ngơ, hai chân trước lơ lửng giữa trời, cứ như thế duy trì cái tư thế này, tám đôi mắt kinh dị nhìn về phía bóng lưng con gián đang đào tẩu.
Ánh mắt Tiểu Diễm sáng lên, đĩa ném! Đĩa ném lớn!
Mở ra mỏ nhọn, hai đoàn lửa một trước một sau phun ra, chuẩn xác đánh trúng con gián!
Bành! ! !
Con gián khổng lồ bị bắn trúng, hỏa diễm bám vào thân thể của nó cháy lan ra, đôi cánh sau lưng cũng bị thiêu đốt. Hai đoàn lửa một mực thiêu đốt từ đuôi cánh chạy lên đến gốc, cháy hết sạch, chỉ còn lại hai căn khung xương chính thô to.
Không có cánh con gián vô lực ngã trên sàn nhà, hỏa diễm vẫn còn bám theo cháy hừng hực trên người nó, cuối cùng đốt nó từ sống sờ sờ trở thành than cốc.
Tiểu Diễm vênh váo tự đắc ngẩng đầu, hai cánh chống ở bên hông.
A, tiểu côn trùng.
Không phải vừa nãy đã bị điện giật cháy sém sao… Tại sao lại còn sống?
Với bộ não nho nhỏ của A Ban thì thực sự không có cách nào lý giải sự thật đầy huyền huyễn này.
Sau đó A Ban chậm rãi quay đầu, hồ nghi nhìn chăm chú vào con gián đang bị vây trong tơ nhện.
Con này không phải cũng vẫn sống chứ?
A Ban đưa đầu lại gần sát rồi chăm chú quan sát.
Tám đôi mắt chậm rãi chuyển động, quan sát từng tấc một trên người con gián.
Trong lòng con gián khổng lồ tràn đầy tuyệt vọng.
Tiểu đồng bọn của nó vừa rồi nhân cơ hội chạy trốn, nhưng nó vẫn còn bị vây ở bên trong tơ nhện.
Bây giờ động cũng không dám động, chỉ có thể toàn lực giả chết.
Bộp.
Chân trái của A Ban thử thăm dò đập một cái lên đầu con gián khổng lồ. Con mắt của con gián khổng lồ vẫn cứ ảm đạm vô quang, mặc cho A Ban đùa giỡn như thế nào nó vẫn thờ ơ.
A Ban thật cao hứng, chết liền tốt, hắn thích ăn chết không thích ăn sống.
Cắn phốc một cái vào trong, cái đầu của con gián khổng lồ đã không cánh mà bay.
Hai con gián này hẳn là hai con quái vật trước đó len lén chạy vào nhà máy.
Trong lòng Cao Bằng đã hiểu, chắc hẳn trong lúc xả nước thải thì cánh cổng này mới được mở ra, bình thường thì cánh cửa hợp kim sẽ đóng chặt, hai con quái vật kia không biết làm sao lại đi ngược dòng nước trong lúc cánh cửa mở ra.
Cao Bằng buồn bực. Lại có thể xông tới bất chấp dòng nước mạnh như vậy, rốt cuộc là cái gì có thể khiến cho hai con quái vật này cố chấp như thế.
Cao Bằng đi lên trước, đem khóa sắt trên cánh cửa hợp kim mở ra, lật ra cái nắp, lộ ra bảng mật mã khóa điện tử, Cao Bằng đánh mật mã vào.
Cánh cửa hợp kim phát ra một tiếng kêu giòn vang, sau đó từ từ mở ra.
Xen lẫn trong tiếng mở cửa là một loạt các thanh âm rền rĩ do ma sát.
Nhưng khi Cao Bằng nghiêng tai lắng nghe thì tiếng ma sát lại biến mất không thấy.
Khe hở do cánh cửa mở ra mỗi lúc một lớn.
Xuyên thấu qua khe hở Cao Bằng nhìn thấy lít nha lít nhít những điểm nhỏ màu đỏ phá lệ bắt mắt trong bóng đêm.
Trong lòng Cao Bằng dâng lên dự cảm bất tường.
Đèn pin chiếu qua, một mảnh đen kịt, toàn bộ đều là những con côn trùng cùng loại với con gián khổng lồ lúc nãy đang nằm la liệt dưới đất, hoặc là leo lên vách tường, trên trần nhà, ngươi tranh ta cướp.
Sau khi nhìn thấy cửa mở cũng không dám lao ra, tựa hồ khí tức của Đại Tử khiến cho những con quái vật này kiêng kị.
Phía sau lũ quái vật đột nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu ngắn ngủi.
Bầy gián xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó không do dự nữa, ngang ngược bá đạo cùng nhau tiến lên.
- Tiểu Diễm.
Cao Bằng mở miệng, sau đó hắn và Đại Tử bọn chúng lui ra phía sau hai bước.
Tiểu Diễm tiến lên, hít sâu một hơi.
Lồng ngực phồng lên, giống như ống bễ gào thét.
Sau một khắc mỏ chim đột nhiên mở ra, oanh ~
Lửa nóng hừng hực từ trong khoang miệng phun trào ra, phảng phất một cây súng phun lửa đang gào thét.
Không gian của đường cống ngầm cũng không lớn, hơn nữa lại là một con đường thẳng tắp, cho nên khi đối mặt với đoàn hỏa diễn này thì không thể nào né tránh được.
Hỏa diễm bao trùm bầy gián khổng lồ, bình thường mấy con gián khổng lồ này sinh hoạt ở dưới mặt đất, không gian dưới mặt đất ngoại trừ nước bẩn thì nhiều nhất chính là các loại dầu mỡ trong cống ngầm. Cho nên bọn nó cũng dính phải không ít dầu mỡ.
Bình thường lớp dầu mỡ này có thể ngăn cản công kích của các quái vật khác, bây giờ lại thành bùa đòi mạng bọn chúng.
Hỏa diễm trong nháy mắt phun ra nuốt vào, quét sạch toàn bộ đường cống ngầm.
Bầy gián kêu thảm, không ngừng bay múa tán loạn, đâu còn nhớ rõ chỉ lệnh nữa.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận