Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 393: Một Đường Đi Về Phía Tây

Chương 393: Một Đường Đi Về Phía Tây
- Tử Tâm Chi Hồn quả thật có thể tìm được ở thế giới Hắc Vụ, nhưng có lẽ tương đối khó khăn đối với ngươi. Kỳ thật thứ này xuất hiện nói lớn cũng lớn, nói không lớn cũng không lớn, quái vật chân chính cần tài liệu này sẽ liều mạng tìm, không cần tài liệu này thì cũng chỉ coi như một món bảo vật bình thường mà thôi.
Hàn Sương Tịch Sư nghĩ một chút rồi nói.
- Tác dụng của tài liệu này chính là tịnh hóa sự dơ bẩn trong linh hồn, có thể khiến linh hồn trở nên càng thêm sạch sẽ. Một vài quái vật chú trọng đến độ tinh khiết của linh hồn sẽ rất thích loại tài liệu này.
Hàn Sương Tịch Sư liếm liếm khóe miệng,
- Lại cho ta thêm một miếng bánh bích quy vừa rồi đi!
Cao Bằng lấy ra một bánh bích quy wafer màu trắng từ trong cái hộp bên cạnh. Cả cái bánh bích quy đều trắng toát, bên trên còn có những hạt nhỏ màu trắng.
Đại Tử trợn trắng mắt, bánh bích quy sữa bò đường phèn mà cũng chưa từng ăn, quả thật là một kẻ quê mùa.
Trong lòng Đại Tử chợt dâng lên một cỗ tự tin không sao nói rõ được.
Miệt thị.
Sự khinh bỉ đến từ sâu trong linh hồn.
Nguồn gốc đến từ cảm giác ưu việt của một con rết nhỏ sinh ra ở thành thị đối với một con sư tử nông thôn đến từ dã khu quê mùa.
Đầu lưỡi trắng mịn của Hàn Sương Tịch Sư liếm liếm bánh bích quy, đôi mắt mãn nguyện híp thành hai vầng trăng cong cong.
- Hừ, đã biết là bán manh mà, cẩu vật.
Đại Tử cười lạnh.
Hàn Sương Tịch Sư ngẩng đầu lên nhìn cũng không tức giận, đôi mắt to màu lam tựa như bảo thạch nháy nháy mấy cái, dường như biết nói chuyện.
- Được rồi, trước tiên chúng ta đi thành Thánh Gia Lãnh, có lẽ chuyến này phải đi rất xa, nhưng nếu như bảo nơi có khả năng sinh ra Tử Tâm Chi Hồn nhất thì đó chính là Thánh Gia Lãnh.
Cao Bằng nheo mắt lại, tử vong hạnh phúc? Cao Bằng thực sự khó mà tưởng tượng ra được tử vong quy mô lớn như thế nào mới có thể sản sinh một cỗ cảm giác hạnh phúc.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ khi nào một sinh mệnh nào đó không còn kính sợ tử vong nữa, lúc mà tử vong được xem như một loại lý tưởng cao thượng thì bọn họ sẽ không còn sợ tử vong, thậm chí còn chủ động sa vào sự ôm ấp của tử vong.
Thánh Gia Lãnh ở vào tây bộ đại khu Hoàng Mạc, là thủ đô của Hoàng Mạc quốc.
Ở trước xảy ra tai biến thì Thánh Gia Lãnh chính là một thành phố tôn giáo trứ danh, gánh chịu lượng lớn tín ngưỡng của các tín đồ đến từ khắp nơi trên toàn thế giới.
Thậm chí ở một trăm năm trước đã từng xảy ra một sự kiện tập thể hành hương cỡ lớn làm toàn thế giới phải kinh ngạc khiếp sợ — — đến tận năm vạn cuồng tín đồ của Thánh Quang giáo từ khắp nơi trên toàn thế giới tụ tập lại một chỗ tự thiêu tập thể.
【 Trịnh trọng nhắc nhở, tất cả địa danh và tên tôn giáo trong truyện đều là do tác giả tự nghĩ ra】
Ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt tận hai tiếng đồng hồ mới dập tắt.
Về sau khu vực tự thiêu này bị phong tỏa, sau đó đã được xây dựng thành một miếu thờ, sau đó nữa đã trở thành một điểm du lịch trứ danh của bản xứ.
- Căn cứ theo tin tức có được, nửa năm trước chỗ miếu thờ kia đã xảy ra biến dị, mỗi lúc trời tối từ bên trong miếu thờ sẽ phát ra thánh quang màu trắng, nghe nói còn có âm thanh tụng niệm kinh văn truyền ra nữa.
- Đúng là có khả năng sẽ có Tử Tâm Chi Hồn sinh ra.
Hàn Sương Tịch Sư vừa ăn bánh bích quy vừa mơ hồ nói không rõ.
- Ừm, trên đường chúng ta đi đến khu Hoàng Mạc nhân tiện sẽ đi qua khu Kim Sa, mà tổng bộ của Bạch Kim Chi Thủ ở ngay bên trong khu Kim Sa.
Đáy mắt Cao Bằng chợt lóe ra một tia nguy hiểm.
- Nhân đó chúng ta cũng đến vấn an lão bằng hữu một chút.
Cao Bằng quả thật rất thù dai, hiện tại hắn vẫn còn nhớ kỹ viên Barrett đã bắn vào mi tâm của mình.
Quân tử báo thù mười năm không muộn. Nhưng mười năm quá dài, nếu quả thật phải chờ lâu như vậy thì Cao Bằng có thể sẽ mất ngủ.
- Cháu muốn đi Thánh Gia Lãnh sao? Chạy xa như vậy làm gì, nơi đó người xa đất lạ, cũng không nhận biết được mấy người bạn.
Kỷ Hàn Vũ nhíu mày, nhưng cũng biết mình không thể khuyên được cháu ngoại,
- Được rồi, bây giờ cháu cũng đã lớn, tự cháu quyết định việc của mình đi. Trên đường phải cẩn thận một chút, không được để mình bị đói. Còn nữa, cháu chỉ có một mình nên lúc ở bên ngoài nhớ phải hung ác một chút, ở một mình nếu như biểu hiện mềm yếu sẽ rất dễ dàng bị người khác cho rằng dễ bắt nạt. Ông đã bảo người xử lý thi thể cháu mang về rồi, đợi lát nữa đưa cho Tiểu Hoàng của cháu chút trang bị.
Trang bị?
Một lát sau, một chiếc xe tải từ bên ngoài chạy đến dừng ở cửa chính.
Kỷ Hàn Vũ đi ra ngoài một chuyến lấy về hai cây chiến phủ sắc bén.
Lưỡi búa còn lớn hơn cả mặt bàn, trên lưỡi rìu sắc bén có hai rãnh máu.
Phía sau lưỡi rìu còn tăng thêm một bộ phận, để khi vung vẩy nó có thể phát huy sức mạnh tốt hơn.
Ở trên cán rìu có lỗ hổng lõm vào để Tiểu Hoàng thể luồn ngón tay qua, đồng thời còn có hạt tròn sần sùi phân bố dày đặc đề phòng trơn trượt.
Đây chính là hai cây đại sát khí.
Cao Bằng luôn cảm thấy chiếc rìu này trông khá quen mắt. . .
- Luôn cảm thấy đã gặp qua chiếc rìu này ở đâu đó.
- Chính là cái rìu trên cánh tay Mê Cung Giám Sát Giả mà cháu mang về đó, ông thấy rất thuận tay nên mới bảo phòng thí nghiệm tháo xuống rồi thay đổi lại một chút.
Tiểu Hoàng đi lên trước nhìn vào hai cây rìu, sau đó lấy giơ lên vung vẩy hai lần.
Đối với nó đang trạng thái bình thường thì hiển nhiên thể tích của hai cây rìu này vẫn có hơi lớn một chút.
Tiểu Hoàng vung vẩy hai lần liền cảm thấy mất hứng vứt bỏ, lắc đầu nói,
- Quá nhẹ quá nhẹ, lão Long Vương, có còn cái nào nặng hơn một chút hay không?
Sắc mặt Cao Bằng tối đen, ngươi gần nhất có phải lại lén xem Tây Du Ký hay không!
- Chỉ có hai cây này thôi, Tiểu Hoàng ngươi cất kỹ cho ta.
Tiểu Hoàng bĩu môi, nhưng vẫn thành thành thật thật cõng hai chiếc rìu sau vai. Phần chuôi của nó có xiềng xích, Tiểu Hoàng lấy xiềng xích quấn hai vòng quanh ngực.
Xiềng xích màu ám bạc cột lên trên người, trên chiếc đầu trụi lủi phủ đầy hoa văn màu lam quỷ dị, sau lưng cõng hai thanh cự phủ, nhìn qua có vài phần đáng yêu.
- Trong xe còn có mười mấy rương thức ăn nước uống, cháu hãy nhớ cất vào trong không gian.
Ông ngoại dặn dò.
- Tiểu Bằng muốn đi ra ngoài sao?
Ông Lưu đi tản bộ ngang qua chuẩn bị vào ăn chực, sau khi nghe nói Cao Bằng muốn đi ra ngoài bèn tranh thủ thời gian bảo người ta mang đến một đống đồ ăn, sau khi chở tới liền cất vào không gian tùy thân của A Xuẩn.
- Dù sao cháu cũng phải nhớ ăn no đấy.
Ông Lưu tận tình khuyên bảo.
- Một xe này có đủ hay không, nếu như không đủ thì ta sẽ bảo bọn họ lại chở đến cho cháu hai xe tải nữa.
- Không cần đâu. . . đã đủ rồi. . .
Cao Bằng im lặng, bản thân mình cũng không phải thùng cơm.
Ngự thú cấp Lĩnh Chủ trở lên đều có thể hấp thu nguyên tố trong không khí để duy trì hoạt động thường ngày, hơn nữa bọn chúng còn có thể hấp thu các loại vật chất giàu nguyên tố để "no bụng", giống như ăn bánh bích quy áp súc năng lượng cao vậy.
Cho nên sức ăn của quái vật cấp Lĩnh Chủ cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Đây cũng là nguyên nhân mà A Ban có thể duy trì hoạt động thường ngày với thể tích lớn như thế, bởi vì không giây phút nào mà A Ban không hấp thu một lượng lớn Thổ nguyên tố từ sâu trong lòng đất. Một phần Thổ nguyên tố trong đó duy trì hoạt động thường ngày của nó, còn một phần Thổ nguyên tố khác thì được để dành lại trở thành lương thực dự trữ cho nó thăng cấp.
Chuẩn bị xong xuôi, Cao Bằng mang theo một đám ngự thú bước lên hành trình đi về phía tây.
Đi về phía tây khu Hoa Hạ chính là khu Hồng Hải, xuyên qua khu Hồng Hải tiếp tục đi về phía tây qua khu Kim Sa là có thể đến khu Hoàng Mạc.
Đi qua ba khu vực lớn phải đến hơn vạn cây số, dọc đường đi qua các loại địa hình như vùng đất ẩm thấp, đồi núi, sa mạc.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận