Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 775: Ma Tinh Ẩn Nặc Phi Phong

Chương 775: Ma Tinh Ẩn Nặc Phi Phong
- Đúng rồi, cái đồ vật này được nhặt ở cùng một chỗ với quả trứng, ngắm nghía còn rất đẹp mắt, cháu cũng nhận lấy luôn đi.
Ông Lưu trở lại phòng lấy ra một kiện áo choàng trong suốt.
Dường như nó được chế tác từ một loại tài liệu trong suốt nào đó giống với thủy tinh vậy, nhưng mà còn mềm hơn rất nhiều so với thủy tinh.
Có thể đại khái nhìn ra hình dáng của nó, nhưng mà nếu như không chú ý thì sẽ rất dễ bỏ qua nó.
【 Tên Thần Khí】: Ma Tinh Ẩn Nặc Phi Phong (Thần Khí)
【 Ẩn chứa pháp tắc 】: Pháp tắc Ẩn Nặc 4.2%
Cao Bằng trầm mặc, ngẩng đầu đối mặt với ông Lưu. Trong thoáng chốc, ở trên đỉnh đầu ông Lưu xuất hiện một chữ lớn màu vàng —— Âu!
- Ông Lưu, đây cũng là thứ ngài nhặt được?
- Đúng vậy, thứ này nằm ở cách quả trứng không xa.
Hóa ra như thế, vậy có lẽ cái áo choàng này là Thần khí của Vụ Chi Thần.
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Cao Bằng xua tay ra hiệu mình không thể nhận được, đây là thứ mà ông Lưu nhặt được, chính là đồ vật thuộc sở hữu của ông Lưu.
Nhưng mà cũng giống như mỗi lần lễ mừng năm mới, trưởng bối trong nhà muốn cứng rắn nhét tiền lì xì vào trong lòng ngươi. Cuối cùng Cao Bằng than thở quay đầu đi, bất đắc dĩ nhận lấy.
- Được rồi, cháu giúp đỡ bảo quản tiểu gia hỏa trong quả trứng này một thời gian. Đợi sau khi nó lớn lên sẽ trả lại.
- Là tích, chính là cái đạo lý này.
Tiểu Hoàng nói tiếp một câu.
Sau đó câu tiếp theo liền là:
- Cao tổng, ngươi thấy cái Thần Khí này...
Tiểu Hoàng chà chà lòng bàn tay.
Đôi mắt nóng bỏng, chờ mong.
- Các ngươi nhìn ta như thế làm gì!
Tiểu Hoàng trông thấy Cao Bằng và mấy người Kỷ Hàn Vũ nhìn về phía mình, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Chẳng lẽ... bọn họ ghen ghét ta đẹp trai quá hay sao?
Ta cũng biết ta khá đẹp trai, dù sao ta cũng là ngự thú được Cao Bằng thích nhất, nếu như ta không phải đẹp trai nhất thì hắn làm sao có thể yêu thích ta như vậy. Nhưng mà… nhưng mà ta là một con vịt nha, các ngươi là người đấy.
Ta đã có Tiểu Diễm, hơn nữa về sau phối ngẫu của ta nhất định phải là họ nhà chim!
Nghĩ như vậy, vẻ xấu hổ trên gương mặt Tiểu Hoàng dần dần tan biến đi, biểu tình dần dần mất trí.
- Cái này không thể cho ngươi được.
Cao Bằng dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc đầu ngón tay.
- Dựa vào đâu lại không được?
Tiểu Hoàng không phục.
- Ngươi đã có Thần Khí rồi. Hơn nữa cái Thần Khí này chỉ có hiệu quả là làm cho người ta ẩn nấp thân thể, ngươi không cần ẩn thân, ngươi chỉ cần bị đánh.
Cao Bằng lắc đầu.
Tiểu Hoàng,
- ???
- Ngươi ẩn thân thì địch nhân đi đánh nhau với ai? Để cho những người già yếu như chúng ta đối mặt trực diện với công kích sao?
Cao Bằng vô cùng đau đớn nói.
Ở sau lưng Cao Bằng, Đại Tử, Lưu Quang, Tịch Sư, Chiêu Tài, A Xuẩn, Long Nghĩ, Bạch Thận và Dưỡng Long Thư điên cuồng gật đầu.
Vẻ mặt Tiểu Hoàng mờ mịt.
Nó thấp thoáng cho rằng, lúc trước bản thân mình thức tỉnh năng lực này dường như là một sai lầm.
Kỷ Hàn Vũ và ông Lưu nhìn về phía cự phủ đỏ thẫm buộc chặt trên lưng Tiểu Hoàng. Hóa ra đây là một thanh thần khí, trước đó bọn họ còn tưởng rằng chỉ là một thanh vũ khí phổ thông.
- Món Thần Khí này dành cho ai?
Tiểu Hoàng hỏi.
Toàn bộ ngự thú khác đều tập trung sự chú ý tới đây.
Có nghiêng đầu làm bộ, còn có nháy mắt mấy cái.
Kỳ thật nhu cầu của bọn chúng đối với thần khí cũng không đến trình độ phát rồ, nhưng với tư cách là ngự thú của Cao Bằng thì có đôi khi cũng sẽ âm thầm ganh đua so sánh.
Khi Cao Bằng vắng mặt, những tên tiểu tâm cơ này ngẫu nhiên cũng biết lặng lẽ so đấu tranh giành tình cảm.
Giống như món thần khí này, bọn nó cho rằng ai có thể nhận được thì càng được Cao Bằng sủng ái tin tưởng.
- Về sau các ngươi đều sẽ có thần khí, ta sẽ dựa theo thuộc tính và năng lực để phân phối.
Cao Bằng nhàn nhạt nói.
Nhóm ngự thú rầm rì trao đổi, không có ồn ào nữa.
Cao Bằng đều nói rõ ràng như vậy, bọn nó tự nhiên biết cái thần khí này dành cho ai.
Lưu Quang ngẩng đầu ưỡn ngực, vóc dáng 1m6 cũng được coi là nổi bật bên trong đám học sinh tiểu học rơi vào trước mặt Cao Bằng, phảng phất một tiểu tướng quân đắc thắng.
Cao Bằng cho vị tiểu tướng quân này mặc lên áo choàng.
Sờ sờ đầu.
Tiểu tướng quân rất vui sướng.
Sau khi mặc áo choàng lên, Lưu Quang xoay một vòng, sau đó biến mất khỏi chỗ cũ.
Không phải chui vào không gian trên ý nghĩa, mà là biến mất khỏi thị giác, thính giác và khứu giác.
Rõ ràng thông qua huyết khế, Cao Bằng có thể cảm giác được Lưu Quang đang đứng ở trước mặt mình, nhưng mà trước mắt lại không có vật gì tồn tại.
Thích khách như thế… mới là thích khách khiến người ta phải cảnh giác nhất.
- Cao Bằng, Cao Bằng, nhìn ta đẹp không?
Trong không khí truyền đến tiếng giọng nói của Lưu Quang.
Không nhìn thấy Lưu Quang nhưng nhiều ngự thú vẫn qua loa gật đầu:
- Đẹp mắt.
- Quá đẹp trai.
- Đẹp trai a.
- Ha ha ha ha ha ~
Không nhìn thấy Lưu Quang nhưng trong không khí vẫn truyền đến tiếng cười không đè nén nổi của nó.
Cao Bằng dùng tay che khuất cái trán của mình. Trước đây dù cho Lưu Quang có thấp một chút nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng, bây giờ đã triệt để không thấy đâu.
Cũng không biết là tốt hay xấu!
Nhưng dù sao, sau khi Lưu Quang biết được chân tướng hẳn sẽ rất vui vẻ.
Trong suốt mấy giờ đồng hồ sau đó, Lưu Quang luôn "Lơ đãng" lượn qua tầm mắt những người khác, áo choàng sau lưng run lẩy bẩy.
Nhìn không thấy Lưu Quang, bọn họ vẫn phối hợp làm việc riêng của mình.
Sau đó, Lưu Quang liền hắng giọng phát ra hai tiếng hừ hừ trong cổ họng.
Bọn họ nhất thời bừng tỉnh, trên mặt thể hiện các loại ca ngợi,
- Lưu Quang, ngày hôm nay thật đáng yêu.
- Đúng thế, đúng thế!
- ...
Từ trên lưng Lục Hoàng Quy đáp xuống, Cao Bằng thông qua vết nứt ở Hoang Vu Mê Cung đi đến trái đất.
Diện tích vết nứt bên trong Hoang Vu Mê Cung đã khuếch trương gấp mười lần.
Đẳng cấp cao nhất có thể trực tiếp thông qua khe nứt không gian cũng biến thành Đế cấp.
Đương nhiên, rất nhiều Ngự Sử sau khi tới Hoàng cấp đều sẽ thức tỉnh năng lực không gian ngự thú, cho nên sự áp chế đẳng cấp của vết nứt không gian này đã không có ý nghĩa. Dù sao bây giờ đã liên thông với Cửu Thiên Thập Địa, đẳng cấp áp chế trước đây trên trái đất cũng biến mất theo.
Thành phố núi bên này cũng không bị phá hủy, ngày nay căn cứ thành phố Du Châu đã biến thành thành phố trung tâm của Châu Á.
Bởi vì bên trong Du Châu có một vết nứt không gian đi thông đến thế giới Hắc Vụ, đây mới là nguyên nhân căn bản để nó có thể trở thành thành phố trung tâm của Châu Á.
Bên dưới chân núi, sông Trường Giang cuồn cuộn, trên bờ sông có xây 10 cây cầu cực lớn nối liền hai bên.
Dưới mặt sông cuộn trào mãnh liệt, mạch nước ngầm tuôn động.
Cự thú khổng lồ thỉnh thoảng đảo qua mặt nước lộ ra móng vuốt đầy lân phiến.
Những đầu cự thú trong sông này chỉ cần ngẩng đầu tại mặt sông cũng dẫn tới một đợt sóng cuồn cuộn, lập tức có thể đem cây cầu lớn trên mặt sông tan vỡ thành từng mảnh như gỗ xếp.
Nhưng bây giờ chúng đều cẩn thận từng li từng tí theo đáy nước di chuyển qua, một đầu lại một đầu xếp thành hàng dài, sợ rằng không cẩn thận sẽ làm hỏng cây cầu trên đỉnh đầu.
Đợi đến khi đi qua khu vực Du Châu này mới thôi "việc giảm tốc độ'', sung sướng lăn lộn trong lòng sông.
Lao ra khỏi mặt sông, xoay tròn, nhảy, thỏa thích hiển lộ cơ thể tràn đầy tinh lực.
Cửa biển Trường giang: Đông Hải.
Mặt biển nhấc lên sóng lớn ngàn trượng, đỉnh đầu mây đen rậm rạp, mưa to như trút nước, mặt biển đen ngòm dâng lên, phảng phất có một đầu siêu cấp cự thú muốn nổi lên từ đáy biển.
Ầm ầm ——
Tia chớp đảo qua chiếu sáng thế giới ảm đạm.
Trên mặt biển, một tôn cự nhân cao vạn mét so với mặt biển lướt sóng bước tới, tầm nhìn hướng về phía tây.
---------------------------------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận