Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 670: Công Chúa Trong Truyền Thuyết

Chương 670: Công Chúa Trong Truyền Thuyết
Cao Bằng đoán chắc mình đang ở Minh Ngọc quốc.
Suốt đêm không nói chuyện, mấy ngày tiếp theo, Cao Bằng dẫn dắt đội ngũ nhanh chóng xuyên qua dãy núi này, đến bên trong lãnh thổ của Minh Ngọc quốc.
Minh Ngọc quốc và Khô Vinh quốc đang không ngừng chiến tranh, thỉnh thoảng sẽ có mấy ngự sử điên cuồng lao tới nước của kẻ địch đại khai sát giới.
Bởi vậy người của hai quốc gia đều cảm thấy bất an, bầu không khí đặc biệt nặng nề.
Trời đang mưa phùn nên con đường đất lầy lội, đầy bùn nhão.
Phía trước là một trấn nhỏ. Ở cửa trấn có một người đàn ông cao lớn với làn da màu xanh lét giống như bị mặt trời chiếu xuống trong thời gian quá dài vậy.
Cao Bằng hơi chấn động, không ngờ lại có thể biến thành màu xanh như vậy? Ngay cả mình cũng không thể xanh như thế?
Bên cạnh người đàn ông có một con ngự thú ngồi xổm, đó một Nhân Diện Kiêu Hổ.
Mặt nó nhìn qua rất lớn, gương mặt bằng phẳng lộ vẻ hung thần ác sát, con mắt tam giác đảo qua tất cả mọi người lui tới ra vào.
- Nhường đường một chút, đừng chặn đường chứ.
Từ bên kia vọng tới tiếng hét to chói tai.
Có ba con đường để bước vào trấn nhỏ, giọng nói này phát ra từ một đường khác.
Mặt đất rung lên, một con tê giác cao tới mười mét với dáng vẻ to lớn, da màu xám, đội mũ giáp bằng sắt, vẻ mặt vô cảm đi trên đường. Hai vai của con tê giác khóa hai sợi dây sắt lớn màu đỏ, phía sau buộc chặt với một chiếc xe bằng đồng đỏ cao bằng bốn người thường.
Ở trên trần xe còn có một cái ô nhỏ tinh xảo, đứng dưới ô là một con vẹt nhỏ lông trắng, mắt đen như bảo thạch.
Đây là một con vẹt vô cùng đáng yêu nhưng lại nói ra những lời khiến cho người ta không thích, giọng nói cay nghiệt lại chói tai.
- Dân đen không nên cản đường, nếu không giẫm chết ngươi thì một tháng lương thực của chim ta sẽ bị chủ nhân mang đi bồi thường mất.
Con vẹt lông trắng nói.
- Phụt.
Thanh Khanh không nhịn được cười khúc khích. Nàng còn tưởng là vì nguyên nhân gì, xem ra chủ nhân trong xe này cũng không phải dạng người ương ngạnh.
- A Tráng, chúng ta tới chỗ nào vậy?
Trong xe truyền ra một giọng nói dịu dàng.
- Khởi bẩm tiểu chủ nhân, bây giờ chúng ta đã trở lại Minh Ngọc quốc.
Một người đàn ông đầu trọc, cường tráng giống như cột điện, trên người mặc áo giáp, đeo bao tay, dáng người khỏe mạnh đầy cơ bắp đứng phía ngoài xe trả lời.
Bởi vì ngự sử có thể nhận được phản hồi lực lượng ngược lại từ ngự thú, cho dù ngự sử không rèn luyện cũng có thể có được lực lượng mạnh mẽ. Cho nên những ngự sử vạm vỡ bình thường đều là những người thật sự thích rèn luyện hoặc vận động.
Cửa sổ xe được mở ra, một cái đầu thò ra ngoài.
Bây giờ Cao Bằng rốt cuộc hiểu rõ người đẹp thì chẳng phân biệt chủng tộc, mái tóc đen dài tuyệt đẹp để xõa vai, làn da trắng như tuyết, mày cong như lá liễu, cái mũi nhỏ nhắn vô cùng mịn màng, dưới gương mặt hiện rõ từng mạch máu rất nhỏ. Mặc dù là dòng máu màu xanh, nhưng trái lại càng lộ ra vẻ đẹp dị vực phong tình.
Nơi này là trấn nhỏ ở biên giới Minh Ngọc quốc, có thể lập tức gặp phải chiến tranh... Trên thực tế, trấn nhỏ này không có quân đội đóng quân đã chứng tỏ nó bị chiến lược buông tha. Người có thân phận có địa vị trong trấn đều sớm bỏ chạy, còn lại chỉ là một ít dân nghèo dị tộc.
Có vài người rất lâu không được ăn cơm, trên gương mặt bẩn thỉu, trốn ở trong ngõ hẻm ven đường, trong phòng, len lén nhìn qua khe cửa quan sát những quý nhân kia.
- Tôi còn tưởng bên này là thiên đường, không ngờ lại có nhiều người ăn cơm không đủ no như vậy.
U Tử Kim vừa cười vừa nói, giọng nói không lớn lắm.
- Không nên nói chuyện lung tung.
Cao Bằng cảnh cáo.
Người đàn ông tên là A Tráng nhìn lướt qua bên này rồi thu hồi ánh mắt.
- A Tráng, ta nhớ còn dư thừa chút lương thực, ngươi lấy một chút phân cho bọn họ.
Thiếu nữ trong xe nói.
- Được.
Người đàn ông cường tráng không chút do dự nói, sau đó tìm một người đàn ông mặc trường bào màu đen trong số hơn trăm tên tùy tùng đi theo phía sau xe nói gì đó. Người đàn ông này triệu hồi ra ngự thú hệ không gian của hắn. Đó là một con ếch da trắng, bụng rất lớn, đỉnh đầu có sừng dài.
Bạch Bì Độc Giác Oa mở cái miệng lớn ra, từng túi buộc kín được nó phun ra. Trong chớp mắt, ở trước mắt đã chồng chất thành một gò đất nhỏ.
Dưới sự chỉ huy của người đàn ông cường tráng, lương thực được phân phát xuống.
Cao Bằng nghe thấy rất khó hiểu. Phần lớn ngôn ngữ mà những dị tộc nói tương tự với ngôn ngữ của bộ lạc, hắn nghi ngờ trước đây có lẽ bọn họ dùng cùng một loại ngôn ngữ.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, khẩu âm cũng phát sinh một ít thay đổi. Cao Bằng chỉ có thể mơ hồ nghe hiểu mấy từ đơn, còn lại thì phán đoán.
- Bọn họ đang nói hành tung của chúng ta kỳ lạ, không giống như người địa phương, có thể là thám tử của nước địch.
Cao Bằng nói với vẻ nghiêm trọng.
- Vừa rồi, người đầu trọc đã len lén quan sát chúng ta. Mọi người phải cẩn thận một chút.
Mọi người:!!! ?
Cạch cạch, mười người nhanh chóng tập trung lại một chỗ, khẩn trương đề phòng.
A Tráng vốn chỉ nghe những người này nhìn không giống dân thường khẽ nói gì đó cũng không quá để ý. Nhưng bây giờ đám người Cao Bằng làm vậy lại khiến cho hắn khẩn trương.
Sẽ không phải là sát thủ của là Khô Vinh quốc phái tới chứ?
- Các ngươi bảo vệ tốt tiểu chủ nhân.
A Tráng căn dặn những người xung quanh, sau đó đi về phía nhóm người Cao Bằng với vẻ mặt vô cảm.
- Làm thế nào bây giờ? Trước khi tới đây, tộc trưởng căn dặn chúng ta không nên để lộ thân phận.
Bắc Hoàng Mễ lo lắng buồn phiền nói. Sao vừa tới lại sắp bị lộ rồi... Như vậy cũng quá ngốc, trở lại sẽ không bị cười nhạo chứ?
- Chúng ta cứ xem tình hình rồi hành sự.
Cao Bằng thản nhiên nói. Tuy trong lòng hắn cũng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Vạn vật điêu linh!
Một bà lão đầu tóc rối bù nấp ở trong đám dân nghèo đột nhiên trở nên dữ tợn, trên ngực có một điểm sáng màu xám đang nhanh chóng lớn lên, cơ thể bà ta dung nhập vào điểm sáng rồi biến mất.
Ầm!
Ánh sáng màu xám tăng vọt. Ở đó chợt xuất hiện một cự thú nhìn giống như sợi rễ khổng lồ.
Vỏ cây màu xám loang lổ gồ ghề, phần eo uốn lượn, cành thật dài giống như trường thương xuyên qua mặt đất. Lấy nó làm trung tâm, lĩnh vực màu xám khuếch tán ra bốn phía.
Một vài tùy tùng bị lĩnh vực bao phủ, sau đó cơ thể trực tiếp run rẩy, miệng không chịu sự khống chế mà mở ra, vẻ mặt nhanh chóng biến thành xám trắng rồi bịch một tiếng ngã xuống đất, giống như từng khúc gỗ.
A Tráng biến sắc:
- Không được tổn thương công chúa. Ngươi tự tìm chết!
Hắn xoay người giậm chân một cái, hư không vỡ ra một đường hầm hình bầu dục. Bên trong có một con cự hổ màu xanh trắng nhảy ra.
- Rống!
A Tráng và cự hổ hợp thể. Trong mắt của cự hổ phát ra thần quang mãnh liệt, lĩnh vực không gian trong suốt nhanh chóng bao phủ cả trấn nhỏ.
Cự hổ màu xanh trắng thực hiện bước nhảy không gian rồi lập tức biến mất, vết nứt không gian màu đen giống như cái roi bay lượn, rễ của cự thú kia đều bị chặt đứt.
Trong mắt cự hổ phát ra sát ý cực mạnh:
- Liệt Không Bá Thiên Trảm!
Ầm!
Cự thú sợi rễ lập tức bị chém thành hai đoạn!
Lực lượng còn sót lại xé nát mặt đất, lưu lại một vết nứt dài đến mấy trăm mét, sâu không thấy đáy.
Không ngờ con cự thú kia rơi xuống mặt đất lại còn chưa chết, hai đoạn trong thân thể của nó phóng ra rất nhiều cái rễ nối liền chúng lại với nhau, rất nhiều cành cây giống như con trăn lớn điên cuồng vung vẩy.
Từng căn nhà trong trấn nhỏ bị phá thành từng mảnh nhỏ. Cái rễ của nó xé rách từng căn nhà giống như phá hủy món đồ chơi, bức tường cũng bị nó dễ dàng xuyên thủng. Máu của dân nghèo giống như những bông hoa màu xanh nở rộ trong trấn.
Trong chớp mắt, bầu trời đã bị vô số dây leo bao phủ, hoàn toàn biến thành một biển dây leo dày đặc.
Từ bên ngoài nhìn vào, trấn nhỏ cùng với khu vực gần đó hoàn toàn bị rễ và cành cây bao trùm, hóa thành một cái cầu gỗ 3D cực lớn.
Phía mép cầu gỗ có lượng lớn dây leo nối liền với rừng rậm xung quanh, hấp thụ lực lượng của rừng rậm.
- Mộc giới - Sâm La Vạn Tượng.
Giọng nói trầm thấp vang vọng ở trong trấn nhỏ.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận