Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 525: Địch Minh Tư

Chương 525: Địch Minh Tư
Cao Bằng lâm vào kinh ngạc. Huyết Tinh Cổ Long, chuẩn thần.
Mấy từ này thật sự đã đánh thẳng vào trong tâm linh nhỏ bé non nớt của Cao Bằng.
Hai ngày trước vừa mới nói con Long Nghĩ Đế cấp kia chính là quái vật mạnh nhất hắn gặp từ trước tới nay, bây giờ mới xoay người đã bị làm mất mặt.
Dù cho trạng thái con Huyết Tinh Cổ Long đang bị trọng thương, nhưng con Long Nghĩ Đế cấp kia ở trước mặt nó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
- Đi, chúng ta mau qua đó.
Cao Bằng kéo mấy con ngự thú kia lại chỗ giọt máu rơi xuống.
Cành cây bị thiêu đốt đến trơ trọi. Huyết dịch đậm đặc như tương, lá cây cành cây bị ăn mòn, sau đó tiếp tục thẩm thấu vào trong rễ, trong bùn đất, dần dần ăn mòn ra một lỗ thủng lớn.
Sắc mặt mấy con tiểu Long Nghĩ hơi thay đổi, hai cái râu trên đỉnh đầu không ngừng lung lay, giọt máu này có sức hấp dẫn quá lớn đối với bọn nó.
Cuối cùng Đại Oa không chịu được dụ hoặc.
- Ta là đại ca, ta xuống thăm dò trước xem thế nào.
Đại Oa nói xong liền nhảy xuống.
Mấy con tiểu Long Nghĩ khác luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi Đại Oa nhảy xuống liền điên cuồng hấp thu, vỏ giáp màu vàng nhạt trên người nó bị tiêm nhiễm long huyết nên dần dần bị ăn mòn.
Huyết dịch thẩm thấu vào bên trong, ăn mòn tầng ngoài vỏ giáp tạo thành những lỗ nhỏ gồ ghề. Càng đau đớn thì Đại Oa lại ăn càng nhanh.
Tiểu Diễm trông thấy một màn này thì lắc đầu liên tục, thở dài không thôi.
Mà mấy con tiểu Long Nghĩ khác đang muốn nhảy xuống khi nhìn thấy cảnh này thì liền bỏ cuộc nửa chừng.
Nhìn qua dường như rất đau.
Giọt máu này tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, hấp dẫn rất nhiều quái vật ở gần nơi này tới đây.
Trước mặt truyền tới tiếng bước chân dồn dập, bùn đất dưới chân ngo ngoe muốn động, giống như có con gì đó muốn phá đất chui ra.
Cao Bằng nhíu mày, Tiểu Diễm phản ứng càng nhanh hơn.
Hai cánh mở ra, trong miệng phun ra một đạo xạ tuyến hỏa diễm màu xanh lục pha cam, hỏa diễm cuồng bạo làm nổ tất cả những vật có trên đường đi của nó.
Đùng đùng.
Cành cây khô héo tàn lụi, tảng đá nổ tung. Oanh!
Một đoàn lá chắn màu xanh dâng lên từ phía xa, trong lá chắn có một đầu cự lang màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đang tức giận gào thét xông về phía này.
Hỏa tuyến đụng vào lá chắn dấy lên phản ứng kịch liệt.
Nhưng nháy mắt khi lá chắn chạm vào hỏa diễm thì nó bị áp chế, mặc dù lực lượng nguyên tố ẩn chứa trong lá chắn nhiều hơn so với hỏa diễm, nhưng đáng tiếc lá chắn lại được tạo thành từ nguyên tố hệ Mộc.
- Ngao~~~
Hai trảo của cự lang hung hăng đạp trên mặt đất, nguyên tố hệ Mộc nồng đậm truyền tới từ sâu bên trong.
Hai dây leo màu xanh to lớn tráng kiện phá đất mà lên, chúng từ hai phương hướng khác nhau xông tới muốn giảo sát Tiểu Diễm.
Dây leo thô to như vại nước, linh hoạt mà uy mãnh, giống như hai con cự mãng màu xanh.
Tiểu Diễm không sợ hãi chút nào. Ta hệ Hỏa, ngươi hệ Mộc, tất cả đều là Vương cấp, ngươi chả lẽ còn muốn lật trời ở trước mặt ta hay sao.
Không lùi mà tiến tới, hai cánh chấn động biến thành một đạo lưu quang màu đỏ xông thẳng ra.
Từng cái lông vũ tróc ra khỏi cánh, giống như đạn bắn ra từ máy bay chiến đấu, mấy chục luồng hồng quang kéo ra tàn ảnh thật dài bắn chính xác vào con Thanh Mộc Vương Lang này.
Lông vũ đỏ thẫm như phi đao chém mở lá chắn, sau đó hung hăng cắm thẳng vào thân thể Thanh Mộc Vương Lang.
Hồng quang nở rộ như đóa hoa, hỏa diễm ngút trời nhấn chìm Thanh Mộc Vương Lang.
Cho tới khi hỏa diễm tiêu tán, chỗ Thanh Mộc Vương Lang đứng lúc này chỉ còn một cái xác sói đen kịt nằm co quắp khét nghẹt.
Giết chết con Thanh Mộc Vương Lang này khiến Tiểu Diễm vô cùng đắc ý, đáng tiếc tên Tiểu Hoàng trọc kia không ở nơi này, nếu không mình nhất định bắt hắn phải xem kỹ một chút! Bản Tất Phương không phải đi đánh xì dầu!
Mặc dù sức dụ hoặc của giọt máu này rất lớn, nhưng lúc Huyết Tinh Cổ Long bay trên sơn cốc không phải chỉ rớt xuống một giọt.
Cho nên giọt máu này chỉ hấp dẫn những quái vật ở gần đó mà thôi.
Cao Bằng không đi tìm những giọt máu rớt xuống khác, chờ tới khi Đại Oa hấp thu xong giọt máu này thì những giọt máu khác đã bị cướp đoạt sạch sẽ từ sớm rồi.
Hấp thu xong giọt máu này, Đại Oa cảm thấy buồn ngủ, giống như uống rượu say.
Cao Bằng đưa mắt nhìn vào sâu trong sơn cốc, sau đó lại đưa mắt nhìn Đại Oa đang mê man. Do dự một lát cuối cùng cũng không tiếp tục đi sâu vào sơn cốc.
Không biết vì sao, giác quan siêu phàm của Cao Bằng khiến hắn có một loại dự cảm không may từ trong u minh.
Do dự mãi, Cao Bằng nghĩ đến mấy cái thuộc tính của Huyết Tinh Cổ Long, cố gắng đè nén tham lam trong nội tâm.
- Đừng gây chuyện, đừng gây chuyện. . .

Sâu trong Long Vẫn Cốc là một mảnh đất trống rộng rãi, chính giữa nó bãi đất trống có một đống đất nhô lên.
Trên đống đất không có một cây cỏ dại, phương viên trăm mét xung quanh cũng không có màu xanh.
Ngoại trừ vị trí thì nó chỉ là một đống đất nhỏ trụi tới không thể trụi hơn được nữa.
Huyết Tinh Cổ Long xoay quanh trên trời thật lâu không chịu rơi xuống, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
- Địch Minh Tư, đi ra cho ta.
Đống đất nhỏ an tĩnh kia bỗng nhiên run run, từng tầng bùn đất sụp đổ lộ ra khung xương đen kịt phía dưới, hai đóa hỏa diễm màu vàng thức tỉnh từ trong hốc mắt.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ta không cần ngủ sao.
Ngẩng đầu nhìn Huyết Tinh Cổ Long đang bay lượn trên đỉnh đầu, cốt long đen kịt mới bò từ trong đống đất ra lắc lắc đầu.
- Ngươi tới nơi này làm gì. . . Ồ, ngươi sắp chết rồi, dùng thi thể của ngươi để phát sáng tỏa nhiệt cho Cự Long nhất tộc chúng ta đi.
- Cút! Ta chỉ là bị trọng thương, tuổi thọ của ta còn rất lâu!
Huyết Tinh Cổ Long táo bạo gầm rú.
- Ta tới đây là để ngươi giúp ta chữa thương, cái rắm chó gì mà phát sáng toả nhiệt chứ.
Con Cổ Long đen kịt thoải mái vươn người, sương đen khổng lồ cuồn cuộn từ trong người phóng ra bên ngoài.
Tử khí tràn ngập bầu trời, lan tràn ra phía ngoài. Thực vật ven đường khô héo tàn lụi, ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị sương đen che lấp mất mấy phần.
Cách trung tâm sơn cốc còn một đoạn, Cao Bằng tận mắt nhìn thấy một đoàn hắc khí bộc phát ở trung tâm sơn cốc, giống như một đoàn sương mù che khuất bầu trời. Sương đen nhanh chóng bao phủ bầu trời, âm trầm mông lung, âm phong gầm thét. Nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, ánh mặt trời mỏng manh chỉ có thể miễn cưỡng chiếu rọi phát ra ánh sáng yếu ớt.
Sắc mặt Cao Bằng cứng đờ. Khó trách ở gần đây không có quái vật Đế cấp gì, thì ra trong sơn cốc này còn cất giấu một đại boss.
- Ngươi không biết quy củ của Long Vẫn Cốc sao? Chỉ có Cự Long sắp chết mới được phép trở về nơi đây, dùng máu thịt chết đi tẩm bổ cho quyến tộc của mình. Ngươi có biết…
Địch Minh Tư nghiêng đầu rồng, xương sống làm thành từ xương cốt vặn vẹo chín mươi độ, âm trầm nhìn chằm chằm vào Huyết Tinh Cổ Long.
- Ta biết ngươi hơn một vạn năm, ngươi cũng đừng có mà giả bộ.
Huyết Tinh Cổ Long trừng to mắt hung hãn nói.
- Mau giúp ta chữa thương. Chờ sau khi thương thế của ta khỏi hẳn ta phải trở về làm thịt cái bọn Thâm Uyên Ác Ma chó chết kia. Bọn chúng lại không biết xấu hổ dám đi mai phục ta ở Huyết Hồng Hà.
- Cái này là do sự ngu xuẩn của chính ngươi, lúc nào đầu óc của ngươi mới có thể dùng tốt một chút.
Địch Minh Tư từ tốn nói, đồng thời lầm bầm một câu.
- Thật sự là phiền toái. Ta ở chỗ này chờ đợi lâu như vậy, ngươi cũng không để cho ta trang bức một chút sao.
Nói xong lại lắc đầu.
- Ta chữa khỏi vết thương cho ngươi rồi thì ngươi cũng phải để lại chút gì đó cho mấy tên nhóc ở đây. Phải biết rằng lúc ngươi bay qua đây bọn nó đều khát vọng muốn ăn no nê. Dù sao có thể đi tới Long Vẫn Cốc toàn bộ đều là những con rồng sắp chết già hoặc là vẫn lạc. Cho dù ngươi rời khỏi cũng phải để lại đây một vài thứ.
Huyết Tinh Cổ Long sửng sốt.
- Ngươi nói cái gì?
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận