Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 738: Chia Của (1)

Chương 738: Chia Của (1)
Trong sơn cốc, một đám trưởng giả Tất Phương hiền hòa nhìn Tiểu Diễm mở miệng nuốt chửng Hỏa Tinh Tàm.
- Ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có khả năng tiến hóa được nhanh hơn.
- Có thể ăn được là phúc!
- Vừa nhìn hài tử này đã biết là đói gầy rồi, các ngươi xem nàng gầy thế nào kìa.
Một vị Tất Phương giống cái lớn tuổi dịu dàng nói.
- Ôi, hài tử này vẫn luôn ở bên ngoài, không biết đã phải chịu khổ thế nào.
Một con Tất Phương nhỏ cao ba mét kháu khỉnh bụ bẫm lén lút trà trộn vào, nhìn chằm chằm đống Hỏa Tinh Tàm xếp thành núi nhỏ mà nuốt nước miếng:
- Tỷ tỷ cũng cho ta ăn một chút đi, ta chỉ ăn một chút thôi.
Con Tất Phương này khẽ nói, vừa nhìn đã biết là tiểu Tất Phương này rất nghịch ngợm.
- Đồ nhóc con như ngươi ăn cái gì mà ăn! Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi, đã béo thế này rồi còn không chú ý, nhanh đi tu luyện đi!
- Ngươi đã hoàn thành xong phần tu luyện ngày hôm nay chưa?
Một lão Tất Phương trong đó lạnh lùng hỏi.
Một con Tất Phương lớn dùng cánh đẩy một cái đã quét bay con tiểu Tất Phương này ra xa hơn mười mét, chẳng khác nào ném rác rưởi.
Tiểu Tất Phương kia lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, cúi đầu liếc nhìn cái bụng nhỏ đã muốn hóp lại của mình, sau đó lại nhìn cái bụng đầy đặn của Tiểu Diễm:
- Sao các ngươi lại bất công như thế.
- Vãn bối, ngươi toàn lực phun ra một ngọn lửa thử xem.
Một con Tất Phương trưởng giả mở miệng nói.
Tiểu Diễm hơi do dự, sợ tổn thương đến hắn.
- Yên tâm, nhóc con như ngươi vẫn chưa thể làm ta bị tổn thương được đâu.
Trưởng giả Tất Phương kia cười ha ha nói.
- Đến đây đi, không cần nương tay, ta muốn xem trình độ của ngươi bây giờ thế nào rồi.
Tiểu Diễm gật đầu hít sâu một hơi rồi vỗ cánh, rất nhiều ngọn lửa màu tím lơ lửng trong không trung.
Hỏa long rít gào lao ra, trung tâm ngọn lửa màu đỏ là màu xanh, một tầng bên ngoài là màu xanh lam, phía ngoài cùng mới là màu tím.
Liếc mắt nhìn qua tất cả đều là dòng nước lũ màu tím cắn nuốt con Tất Phương trưởng giả kia.
Ngọn lửa đột nhiên nhỏ đi, không ngừng ép lại về một điểm nào đó, cuối cùng hóa thành một viên thủy tinh màu tím xanh. Trưởng giả Tất Phương bỏ viên thủy tinh vào trong miệng rồi nuốt xuống, thật lâu sau mới mở mỏ nhọn phun ra một làn khói xanh.
Ợ ~
- Hả?
Tiểu Diễm há hốc mồm, ta là Chuẩn Thần đấy.
Uy lực ngọn lửa của ta chỉ có một chút như vậy thôi sao? Tùy tiện cũng nuốt xuống bụng được à?
Trong giây lát, Tiểu Diễm có chút nghi ngờ chim sinh.
- Lão già này là Thần cấp.
Bên cạnh, một con trưởng giả Tất Phương khác không nhìn được liền vạch trần bộ mặt thật của lão Tất Phương kia.
Mỏ chim của Tiểu Diễm mở to, hai con mắt trợn trừng.
- Không tệ, Chuẩn Thần bình thường sẽ không dám dính phải ngọn lửa của ngươi, có ba phần hỏa hầu.
Trưởng giả Tất Phương thoả mãn gật đầu:
- Nhưng còn cần tiếp tục tăng cường.
- Ngài là Thần cấp, ta đương nhiên không so được rồi.
Tiểu Diễm ủy khuất nói.
- Ta nói ba phần hỏa hầu là chỉ tiêu chuẩn trong cùng cấp của ngươi đấy.
Trưởng giả Tất Phương mở miệng nói.
- Sao có thể như vậy được.
Tiểu Diễm vung vẩy hai cánh, nàng cảm thấy bây giờ mình siêu cấp mạnh mẽ. Nếu là ở trong những câu chuyện Tiểu Hoàng thường kể, ta phải là một Thánh Nữ, đánh hết thế hệ trẻ tuổi không có địch thủ.
Tiểu Diễm cố gắng ưỡn ngực hóp bụng, làm cho cái bụng tròn vo có vẻ không quá lớn.
- Xa không nói chỉ nói gần thôi, mấy ngày trước trong Giới Qua Chiến Trường lại xảy ra một trận chiến rất đặc sắc, còn có liên quan tới ngự sử của ngươi đấy.
Trưởng giả Tất Phương mở miệng nói. Sau khi biết quan hệ giữa Cao Bằng và Tiểu Diễm, dù ngoài mặt bộ tộc Tất Phương bọn họ không có nói gì, nhưng vẫn ngầm phái người hỏi thăm thu thập tin tức về Cao Bằng.
- Cao Bằng? Đám người Cao Bằng sao vậy?
Tiểu Diễm lập tức khẩn trương.
Trưởng giả Tất Phương kể cho Tiểu Diễm nghe về trận chiến đấu vừa rồi.
Tiểu Diễm nghe được như mê như say.
- Thực lực của ngươi đã mạnh hơn Chuẩn Thần bình thường, nhưng so với ba tiểu gia hỏa kia thì vẫn hơi kém.
Tất Phương trưởng giả mở miệng nói.
- Lực chiến đấu của bọn họ xem như là đỉnh phong trong cùng cấp Chuẩn Thần. Bây giờ ngươi vẫn kém hơn bọn họ một chút.
Tiểu Diễm rầu rĩ không vui. Nàng còn tưởng sau khi mình ra ngoài có thể thần công đại thành, trực tiếp trở thành kẻ đứng đầu trong đám thuộc hạ của Cao Bằng chứ.
- Chúng ta vạch ra cho ngươi một kế hoạch, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành hoàn chỉnh tất cả những mục tiêu trong kế hoạch trên thì lực chiến đấu của ngươi có thể vượt qua bọn họ.
Trưởng giả Tất Phương có kích thước cao nhất kia hình như nhìn ra được lo lắng của Tiểu Diễm nên mở miệng nói.
Tiểu Diễm nửa tin nửa ngờ.
- Chúng ta lừa nhóc con nhà ngươi làm gì?
Lão Tất Phương trợn mắt khinh thường:
- Với mấy cân thịt của ngươi... Hình như thật nhiều.
...
Cao Bằng đi tới Giới Qua Chiến Trường đã tròn nửa năm. Trong nửa năm hắn đã làm cho cả người và quái vật ở Giới Qua Chiến Trường đều biết ở cực tây của chiến trường có một đám kỳ hoa.
Những người này không thích ở trong khu tập trung. Một tồn tại trong đó có năng lực triệu hoán vong linh, có thể biến thi thể sống lại làm vong linh.
Nhưng mà vấn đề là những người này lại để cho những vong linh đó đi đào mỏ.
Điều này không biết đã làm cho bao nhiêu người rơi vỡ kính mắt rồi, chuyện này cũng quá quỷ súc.
Một con vịt trọc lông trông coi đám vong linh đào mỏ, còn có một quái vật lớn như ngọn núi siêu cấp khủng khiếp, bất luận là tới gần từ trong đất hay không trung đều sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa, còn có rất nhiều ngự thú cấp Chuẩn Thần mạnh mẽ khác.
Bởi vì Cao Bằng yêu cầu, đám Tiểu Hoàng đều giả vờ hung thần ác sát, lâu ngày làm cho không có quái vật nào muốn tới gần khu vực này nữa.
- Chia của chia của, tất cả đều cầm chén tới đây.
Cao Bằng hô.
Hắn vừa hô một tiếng, sau đó bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng gào thét.
Trong chớp mắt đã có một đám ngự thú vây quanh Cao Bằng.
Bởi vì đây là lúc chia của mà Cao Bằng đã sớm nói tới. À không đúng, là chia phần thưởng.
Mỗi tháng chia một lần.
Các ngự thú sớm đã chuẩn bị, tất cả đều lấy ra chậu ăn của mình.
Tiểu Hoàng cười hì hì móc từ phía sau mông ra một chậu rửa mặt, cong một tiếng để dưới đất.
- Cao Nguyệt Nguyệt, gần đây khẩu vị của ta hơi lớn.
Tiểu Hoàng móc nách gãi chân lộ, khí tức đại hán càng ngày càng nặng.
- Tiểu Hoàng, sao bây giờ ngươi trở nên bỉ ổi như vậy chứ?
Đại Tử ghét bỏ nói.
- Ai cần ngươi lo! Dù sao Tiểu Diễm cũng không nhìn thấy được.
Tiểu Hoàng, nam thẳng bản hàng không mẫu hạm hợp kim cười lạnh.
Cái này gọi là hưởng thụ sinh hoạt. Tiểu Diễm nhà ta không ở bên cạnh, ta giả nghiêm túc như vậy làm gì? Câu dẫn con vịt cái khác sao?
Lưu Quang dường như suy nghĩ tới điều gì. Tiểu Hoàng nói rất hay, dường như rất có đạo lý.
Tịch Sư vỗ nhẹ đệm thịt ở châm vào gáy của Lưu Quang:
- Không nên học xấu.
Tịch Sư nói xong lại liếc nhìn cái cốc súc miệng trong tay Lưu Quang mà thở dài. Lưu Quang vẫn quá đơn thuần.
Tịch Sư nói xong liền lấy ra một nồi áp suất từ phía sau mông rồi đập xuống đất, nồi áp suất nặng nề lăn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại.
Lưu Quang cúi đầu liếc nhìn cái cốc súc miệng trong tay mình, lại nhìn nồi áp suất, chậu rửa mặt, bồn tắm lớn trên mặt đất mà lâm vào trầm tư...
- Các ngươi lấy những vật này ở đâu ra vậy?
Cao Bằng kinh ngạc.
Những thứ này không nên xuất hiện ở đây mới phải?
Cao Bằng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên thâm trầm. Hắn xoay người đi tới phía sau nhà, một con sứa đang dựa vào tường lén lén lút lút trốn ở chỗ này uống nước hoa quả.
A Xuẩn bỏ cái chai không vào trong không gian, sau đó chân tay vụng về móc từ trong không gian ra một cái thùng đựng hàng coong một tiếng nện vào trong đất.
- Đúng là mệt chết A Xuẩn.
A Xuẩn thờ phù một cái, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Cao Bằng.
- ...
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận