Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 685: Ta Là Thần!

Chương 685: Ta Là Thần!
Rắc rắc.
Đó là tiếng xương sọ vỡ vụn.
Dường như Minh Ngọc Thiên Tôn Thú đã từng nghe thấy những âm thanh quen thuộc này, đáy mắt lộ ra mấy phần cuồng nhiệt.
Đây là Chuẩn Thần thứ mấy chết trong tay nó?
Trước mặt thần khí trường mâu, xương sọ mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo chẳng khác nào đậu hũ.
Hệ Thời Gian mới là thuộc tính mạnh nhất trên thế giới!
Đột nhiên Minh Ngọc Thiên Tôn Thú thấy Chuẩn Thần trước mắt nhúc nhích.
Cảm giác của mình sai sao?
Đây chính là lực lượng Thời Gian, còn ai có thể đánh nát lĩnh vực Thời Gian dưới vĩ lực Thời Gian chứ?
Nó lại dồn thêm lực vào tay phải, nhưng dường như trường mâu bạch kim đâm phải thứ gì đó cứng rắn, không đâm sâu thêm được.
- Mẹ ngươi không nói cho ngươi biết, phải cẩn thận với một con cá đực đeo răng vàng sao?
Đột nhiên giọng nói của Bàn Đại Hải vang lên.
Cái gì?
Minh Ngọc Thiên Tôn Thú hơi sửng sốt.
Cái gì thế này? Sao nó lại nói chuyện được?
Minh Ngọc Thiên Tôn Thú đột nhiên tỉnh táo.
Sau lưng nó lạnh toát.
Gia hoả này… gia hoả này, đã đột phá lĩnh vực Thời gian!
Bàn Đại Hải hung ác xoay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Ngọc Thiên Tôn Thú, hé môi ra, hàm răng vàng sáng lấp lánh.
- Dám đâm ra, ranh con ngươi nhất định phải chết!
- Phá Thuỷ Lưu Bộc Sát.
Xa rất xa, một cột nước màu lam cắt ngang Bàn Đại Hải đang tinh tướng, bắn thẳng vào mặt nó. Đỉnh cột nước không hề bằng phẳng mà như gai nhọn bất quy tắc, gai nhọn xoay tròn tốc độ cao bộc phát ra tiếng rít thê lương.
Bàn Đại Hải bị cột nước bao phủ.
Minh Ngọc Thiên Tôn Thú muốn tiếp tục dùng Thì Chi Ky Xu, nhưng vừa kích hoạt đã bị bật ra khỏi trạng thái đó, đầu choáng mắt hoa, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Nó ngẩng đầu, chấn kinh nhìn cột nước đã bao phủ tên kia, nó càng trở nên kinh khủng hơn.
Ầm ầm, bầu trời che kín mây đen.
Nước càng lúc càng lớn, bắt đầu tràn ra.
Hư không không ngừng ngưng tụ ra nước, rơi xuống thành mưa, mưa to như trút nước.
Nước dưới lòng đất cũng bị dẫn đi ra, tràn ngập trên mặt đất.
Xa xa, nước sông cũng bị lực hút vô hình nào đó hấp dẫn, bị hút vào không khí.
Minh Ngọc Thiên Tôn Thú nâng tay trái lên nhắm thẳng hư không, bàn tay trái bằng đá lăng không ấn xuống.
Oanh!
Hư không vặn vẹo.
Trọng lực vô hình xé rách mặt nước, lộ ra không gian trống rỗng phía trong.
Không thấy? Rõ ràng trước đó còn ở đây.
Ầm ầm.
Nơi xa, mặt nước nhấc lên sóng lớn ngàn trượng.
Trong cơn sóng đục ngầu, một con hải thú màu đen nhánh lăn lộn, cái đuôi quét lên thiên không.
Trong miệng nó là một con ngự thú cấp Chuẩn Thần.
Mười mấy cái răng nhọn chi chít trong miệng Bàn Đại Hải điên cuồng xoay tròn như cái cối xay thịt.
Nếu là quái vật thuộc tính khác, dù là quái vật hệ Hoả, Bàn Đại Hải cũng sẽ không thể đối phó dễ dàng như thế. Nhưng đây là một con quái vật hệ Thuỷ…
Bàn Đại Hải chỉ cần há ngoác cái miệng rộng, khoe ra từng hàm răng chi chít, cười thản nhiên nói:
- Ta là Hải Dương Chi Thần đấy.
Nó đớp thật mạnh, huyết nhục trong miệng bắn tung toé. Vết thương trên mặt Bàn Đại Hải cũng nhanh chóng khép lại.
Bàn Đại hải quay đầu, con mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Minh Ngọc Thiên Tôn Thú.
Minh Ngọc Thiên Tôn Thú nhìn con hung thú vẫn còn đang dính máu tươi ở khoé miệng, nó sẽ không ngây thơ cho rằng máu này là của hung thú chảy ra.
Vèo…
Chớp mắt một cái, Minh Ngọc Thiên Tôn Thú biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, nó xuất hiện cách vị trí này một trăm cây số.
Quay đầu lại nhìn ra sau lưng, không dám chần chừ, thực hiện phản trọng lực trên chính bản thân mình, loáng một cái nó biến thành một đạo hoả tiễn, mất hút tại chỗ.
- Đại Hải, ngươi không sao chứ?
Giọng nói khàn khàn của Cao Bằng quanh quẩn trong đầu Bàn Đại Hảim, hắn có thể phát hiện ra tình trạng lúc này của nó rất không ổn.
- Không có việc gì.
Bàn Đại Hải lời ít ý nhiều đáp:
- Chúng ta phải nhanh lên một chút. Nếu không, người bên trên đuổi tới sẽ rất phiền phức.
Sóng nước trước mắt Bàn Đại Hải xoáy một vòng, Vô Tận Luân Hồi Mê Cung dưới đáy nước bị nó nuốt trọn vào miệng. Bàn Đại Hải xoay người xông lên thiên không, bay đi xa.
Cao Bằng cũng không biết Bàn Đại Hải bay bao lâu. Trên trời, kích thước của Bàn Đại Hải đã khôi phục lại trạng thái hai mét ban đầu.
Cuối cùng, nó rơi vào trong sông hôn mê bất tỉnh.
Dù Cao Bằng vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bây giờ cơ thể của Bàn Đại Hải rất không ổn, rất không khoẻ, mà trạng thái lại cực kỳ kém.
Cưỡng ép thúc đẩy thân thể Bàn Đại Hải chỉ càng khiến cho nó rơi vào tình trạng hỏng bét.
Thoát khỏi trạng thái hợp thể, Cao Bằng xuất hiện ở đáy sông, nuốt một ngụm nước lớn.
Một con Kinh Cức Ngạc Quy thấy có gì đó rơi xuống nước, lén lén lút lút muốn tới gần, thấy Cao Bằng đột nhiên xuất hiện thì trừng mắt rùa, cái miệng rất có nhân tính mở ra, rồi vèo một cái rụt đầu vào vỏ.
Sau lưng nó, một con Kinh Cức Ngạc Quy nhỏ bằng một nửa hưng phấn bơi tới chỗ Cao Bằng, cái chân rùa to lớn nâng lên rồi co lại.
Con tiểu Ngạc Quy bỗng chốc bị quật ngửa dưới đáy sông, vùi đầu vào đống bùn nhão.
Cao Bằng hơi lo lắng, không biết những người kia có đuổi theo kịp không, phải chạy xa một chút mới được.
Thế là hắn thu Bàn Đại Hải vào trong không gian ngự thú. Trong đó, tất cả ngự thú đều đứng im, bao gồm cả vết thương của Bàn Đại hải.
Hắn trở tay triệu hồi ra Long Nghĩ rồi hợp thể. Long Nghĩ mở ra chế độ máy bay tàng hình, bay về hướng nam suốt ba ngày ba đêm.
Tới lúc này Cao Bằng mới dừng lại, tìm một sơn động bí ẩn nghỉ ngơi.
Hắn triệu hồi A Xuẩn lấp lánh ánh bạc.
A Xuẩn vừa xuất hiện đã ôm chầm lấy cổ Cao Bằng.
- Con chim Cao Bằng, dọa chết A Xuẩn!
Đến giờ tiểu gia hoả vẫn còn sợ hãi. Ba gia hoả siêu hung hãn nhìn chằm chằm vào nó, doạ nó thảm rồi.
Tiểu gia hoả bị dọa sợ một lúc lâu sau mới buông xúc tu, run rẩy lấy một bình nước trái cây từ trong không gian ra, nhưng vẫn không mở nắp bình.
- Đừng sợ, chúng bị Đại Hải đánh chạy cả rồi.
Cao Bằng mỉm cười nói.
- Ta không sợ!
A Xuẩn miễn cưỡng phản bác.
Chỉ có điều những cái xúc tu còn đang run nhanh hơn cả quạt điện đã bán đứng nó.
A Xuẩn mở ra không gian, thả những người kia ra.
Sau khi tấn thăng Đế cấp, năng lực không gian của A Xuẩn có thể chứa được vật sống trong một thời gian ngắn.
Thời gian bị giới hạn là vì không khí trong không gian có hạn, trong đó lại không có ánh nắng, và cũng tương đối không ổn định. Nhưng lúc này không thể chú ý nhiều như vậy.
Bàn Đại Hải tỉnh dậy một lát, chỉ nói một câu “Thả ta xuống nước!” rồi lại hôn mê.
Nhìn Bàn Đại Hải nằm thẳng đơ trong dòng suối nhỏ, tựa như con cá trích phơi cái bụng trắng trong chợ, tâm tình Cao Bằng cực kỳ phức tạp.
Bộp.
Tiểu Hoàng đứng sau lưng Cao Bằng từ lúc nào không biết, đặt tay trái lên vai hắn, giọng nói trầm thấp và ầm áp:
- Cao Bằng, đừng đau buồn!
- Con vịt quỷ quyệt nhà ngươi, lão tử không chết!
Bàn Đại Hải đăng nằm phơi bụng đột nhiên bừng tỉnh, trừng con mắt lớn bằng hạt đậu nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng, tức giận mắng lớn.
Dứt lời, nó lại nằm bộp một cái xuống dòng suối nhỏ, không rõ sống chết.
Tiểu Hoàng:
- …
Tiểu Hoàng sờ sờ cái đầu trọc, thật thà cười nói:
- Vậy ngươi cũng phải nói một tiếng.
Bàn Đại Hải nằm im trong dòng suối, không có động tĩnh gì, càng không thèm để ý đến con vịt chết tiệt này.
Nhìn bộ dạng cá chết của nó, Tiểu Hoàng dần thu lại nụ cười trên mặt:
- Cao Bằng, tới khi ta đột phá được Chuẩn Thần, lần tiếp theo phải giao tên kia cho ta xử lý. Ta muốn đấm nó một cách tàn bạo nhất!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận