Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 136: Mộc Quỷ Đằng

Chương 136: Mộc Quỷ Đằng
- Nằm như vậy thật là thoải mái. . .
Cao Bằng thoải mái dễ chịu thở dài.
- Chi chi.
Ăn uống no đủ A Ban thỏa mãn phát ra âm thanh tán đồng, còn nấc một cái.
- . . .
Cao Bằng.
- Nếu không buổi tối hôm nay chúng ta ăn nhện nướng đi?
Đại Tử gật đầu tán đồng.
A Ban trở mình một cái rồi từ dưới đất bò dậy, cảnh giác nhìn về phía chủ nhân, sau đó chậm rãi rời xa Cao Bằng. . .
- Thanh niên này có thể nói rất Phật hệ.
Người chủ trì cười nói.
- Không tranh, không đoạt, thái độ chú trọng vào sinh hoạt thoải mái dễ chịu. Tính cách này rất phù hợp với cá tính của một loại người trẻ tuổi trước tai biến.
- Đây chính là lười.
n Ngũ nói trúng tim đen.
Người chủ trì nghẹn lại, miễn cưỡng vui cười. Ngài làm như vậy, kỳ tiếp theo có khả năng sẽ không nhìn thấy ngài nữa đâu.
Lúc này, ở trước tivi, ông Lưu không ngừng thúc giục Tiểu Diễm ra ngoài đi dạo vài vòng,
- Đều sắp lười thành heo, bằng không lúc Tiểu Bằng trở về lại trách ta nuôi ngự thú của hắn thành béo như thế.
Tiểu Diễm trợn trắng mắt, lại bắt đầu hạc hệ giả ngu.
- Nhanh đi ra ngoài vận động!
Mặt ông Lưu tối lại, ra lệnh cho Mềm Mại đuổi cái con phì hạc này ra.
Đột nhiên hình ảnh trong TV xuất hiện thân ảnh của Cao Bằng.
Tiểu Diễm đang chuẩn bị đi ra trong nháy mắt dừng bước lại, bình tĩnh nhìn qua chủ nhân trong màn hình, sau đó cất tiếng kêu lệ lệ, bay nhảy phóng tới rồi xòe hai cánh ôm lấy TV.
Sau đó ——
Phốc phốc.
Tê tê tê, một dòng điện truyền ra, giật cho Tiểu Diễm một hồi tê dại. Thân thể run rẩy một lát liền ngã trên mặt đất.
TV đã bị mỏ chim dài nhọn của Tiểu Diễm đâm xuyên, lưu lại một lỗ thủng to lớn.
Mềm Mại từ trong phòng khách chậm rì rì đi qua, khinh thường nhìn cái con phì hạc ngu xuẩn này một chút.
- A, phì hạc.
Lòng ông Lưu mềm xuống. Tiểu Diễm cũng chỉ muốn chủ nhân, chính là bởi vì nghĩ về chủ nhân nên mới chán chường như vậy, ài.
Hi vọng Tiểu Bằng có thể về sớm một chút.
. . .
- Bên ngoài rừng rậm hẳn là không có nguy hiểm gì.
Cao Bằng sờ lên chiếc bụng đang đói kêu vang của chính mình.
- Đi thôi, đi vào trong rừng rậm.
Cao Bằng phân phó.
Rừng rậm Đại Dương Sơn là khu rừng công viên của quốc gia —— đương nhiên đây là trước khi xảy ra tai biến.
Thảm thực vật rậm rạp, càng đi vào sâu, thảm thực vật sẽ càng tươi tốt.
Từng đầu dây leo tráng kiện và các loại cỏ dại mọc lan tràn trên mặt đất. Nếu có người muốn đi qua thì bước chân phải rất lớn, đi ở bên trên mấy sợi dây leo này mới được.
Nếu không sẽ bị từng đầu dây leo quấn quýt lấy nhau kéo chặt lấy.
Ngay từ đầu Đại Tử còn dùng hai chiếc kìm như hai chiếc kéo lớn ở miệng của nó để mở đường. Sau khi mở được một lúc, miệng nó vừa mỏi vừa đau nhức.
Ở địa hình thảm thực vật rậm rạp của vùng núi này, loại chân ngắn như Đại Tử thực sự quá không tốt.
Thấy Đại Tử thực sự đi lại quá khó khăn, A Ngốc nhìn không được nữa, trực tiếp xoay người nhấc Đại Tử lên, Đại Tử vui vẻ xoay vòng giữa không trung.
A Ban cũng nhào lên. Mong đợi nhìn về phía A Ngốc.
Sau đó A Ngốc sải bước đi qua từ bên cạnh, trực tiếp không nhìn nó.
Tên A Ban này cũng chỉ là lười nhác, trên thực tế đối với phương thức đi đường của nó thì ảnh hưởng của cái địa hình này là không lớn.
Chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị với thứ mới mẻ mà thôi.
. . .
- Đây chính là trong cột tích phân trong truyền thuyết sao?
Cao Bằng đứng trước một chiếc cột đá màu trắng cao khoảng chừng tám mét.
【 Tên tài liệu 】: Bạch Thổ Sa Thạch.
【 Công dụng tài liệu 】: Có thể cung cấp cho quái vật hệ Thổ và hệ Sa sử dụng, dùng một chút có thể kích thích tiêu hóa.
【 Cách dùng khác 】: Có hiệu quả hấp dẫn nhất định đối với quái vật.
Sau đó ở bên trên chiếc cột này có ba chữ to màu đen được viết bằng sơn —— Cột tích phân.
Nhưng thứ làm cho Cao Bằng cảm thấy khó làm chính là, bên cạnh cái cột tích phân này lại mọc đầy dây leo.
Những dây leo này khác biệt với những thực vật không có ý thức kia, bởi đây là một con quái vật.
【 Tên quái vật 】: Mộc Quỷ Đằng
【 Đẳng cấp quái vật 】: cấp 22 (cấp Thủ Lĩnh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Phổ thông
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Độc / Hệ Mộc
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Hỏa
Từng chiếc dây leo tựa như từng đầu tiểu xà rủ xuống bốn phía, nhìn qua không khác biệt lắm với những chiếc dây leo có thể thấy ở khắp nơi trong rừng rậm kia.
Tên này đang diễn kịch với mình sao.
Cao Bằng cảm thấy rất thú vị, con Mộc Quỷ Đằng này không nhúc nhích, nhìn qua tựa như một cái dây leo bình thường, không biết nói chuyện.
Trùng hợp có một cơn gió thổi tới, làm cho dây leo hơi lay động.
- Có ý tứ.
Cao Bằng nhếch miệng lên.
Ngươi không phải rất thích diễn kịch à, ta sẽ đưa cho ngươi một cơ hội để lấy được giải Kim Mã.
Quay đầu tìm kiếm khắp bốn phía, bên trong vùng rừng rậm này cành khô và lá héo úa cũng không ít, tùy tiện cũng có thể tìm được một đống.
- Đại Tử, đến đây.
Cao Bằng nói với Đại Tử.
Đại Tử rất nghe lời bò đến gần.
Sau đó dưới sự dạy bảo của Cao Bằng, quanh người nó toát ra điện quang. Mặc dù Đại Tử có thể phóng điện, nhưng lôi điện ở trình độ này mà muốn đánh chết quái vật thì vẫn có chút khó khăn.
Dù sao thuộc tính chủ đạo của Đại Tử là độc, phó thuộc tính mới là lôi.
Nhưng dùng nó để châm lửa thì không có vấn đề gì.
Từng đoàn từng đoàn tia lửa điện lốp bốp nổ tung.
Không bao lâu liền đốt cháy mấy những chiếc lá khô mà Cao Bằng thu thập được, sau đó cho thêm từng chiếc cành khô, hỏa diễm càng lúc càng lớn.
Một mực vẫn chú ý đến Mộc Quỷ Đằng, Cao Bằng phát hiện mấy chiếc dây leo tựa hồ lắc lư một chút, sau đó lại ổn định xuống.
Mặc dù không nghe được được giọng nói của Mộc Quỷ Đằng, nhưng Cao Bằng lại giúp Mộc Quỷ Đằng tự bạch một chút,
- Hắn không có phát hiện ta, hắn không có phát hiện ta, hắn chắc chắn sẽ không phát hiện được ta. . .
Cao Bằng không ngừng thêm vật liệu vào trong đống lửa, hiển nhiên là một kẻ phóng hỏa.
Lúc những ngọn lửa này lan đến gần cây cối xung quanh thì thu nhỏ lại.
Sau tai biến kháng tính của cây cối đối với loại lửa bình thường này được đề cao rất nhiều, chí ít loại lửa ở cấp bậc này không có khả năng tạo thành hoả hoạn.
Mộc Quỷ Đằng kia đột nhiên phát giác được không thích hợp. Lửa này làm sao lại cháy về hướng của nó chứ. . .
Nhưng nó vẫn cưỡng ép sự có chịu trong lòng xuống.
Lấy kinh nghiệm đi săn nhiều năm của nó đến xem, vẫn còn có hi vọng. Làm một thợ săn có kinh nghiệm phong phú, phải học được sự nhẫn nại!
Mộc Quỷ Đằng tiếp tục chờ đợi tại chỗ, nhìn thế lửa dần dần cháy đến gần.
Dường như bị phỏng một chút. . .
Cuối cùng, một chút dây leo xúc tu đã bị nướng cháy, hiện lên vẻ khô héo.
Xúc tu của Mộc Quỷ Đằng co quắp mấy lần, sau đó cố nén sự khó chịu!
Một thợ săn ưu tú phải học được sự tỉnh táo.
Lửa càng lúc càng lớn, dưới sự cố ý dẫn đạo của Cao Bằng dần vây quanh vị trí của Mộc Quỷ Đằng.
Từng mảnh từng mảnh lá cây bay lên phía trên, bị sóng nhiệt cuốn lên phiêu phù trên không.
Hỏa diễm liếm láp lá khô, phát ra tiếng vang lốp bốp.
- Ba!
Hỏa diễm bám vào bên trên dây leo, giống như từng đầu Hỏa xà quét sạch tứ phương.
Mộc Quỷ Đằng rốt cuộc không ẩn tàng nổi nữa.
Nếu như tiếp tục ẩn tàng, nó có thể sẽ bị tươi sống đốt chết.
Bên dưới mặt đất, từng sợi rễ thô to mang theo mảng lớn bùn đất hiện ra.
Mộc Quỷ Đằng điên cuồng chạy trốn ra ngoài, dù cho nó có biến dị thế nào thì cũng chỉ là một dây leo.
Hoàn cảnh lửa cháy này khiến cho nó cực kỳ khó chịu.
A Ngốc đứng ở một bên không nói một lời, trực tiếp cư cao lâm hạ nhảy dựng lên, sau đó đưa tay phải ra nắm vào một sợi rễ của Mộc Quỷ Đằng, tiếp theo kéo mạnh về phía sau một cái.
Ngạnh sinh sinh kéo Mộc Quỷ Đằng đang chạy trốn ra ngoài trở về.
Sau đó hung hăng vung ra phía ngoài!
Ầm! ! !
Từng mảnh dây leo ngã trên mặt đất, lá khô bắn lên đầy trời.
---------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận