Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 589: Chuyện Cũ Của Cá Mè Hoa

Chương 589: Chuyện Cũ Của Cá Mè Hoa
- Quá khứ của ta không có gì đáng nói, dù sao cũng chỉ sống tùy tiện, sau đó nhất thời không cẩn thận lại thành thần, chỉ thế thôi.
Bàn Đại Hải và Cao Bằng ngồi ở trên nóc của cung điện trên hòn đảo.
- Nhất thời không cẩn thận thành thần còn thế thôi sao?
Cao Bằng trêu trọc nói.
- Nhưng sau khi ngươi thành thần sao đầu vẫn còn lớn như vậy, chẳng lẽ chỗ ngươi ở thường xuyên mưa sao?
Bàn Đại Hải nghe không hiểu cách nói đùa này liền cười.
- Thật ra trước đây đầu ta không lớn như vậy.
- Bởi vì trí nhớ của ta rất kém, các ngươi không phải rất thích nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây sao? Mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng không khác lắm, bởi vì óc cá đều tương đối nhỏ cho nên trí nhớ kém là rất bình thường. Khi đó ta rất ngu, ở trong đồng loại thuộc về loại ngây ngô nhất, trí nhớ lại càng kém hơn.
Bàn Đầu Ngư nói.
- Cho nên rất nhiều điều đều không nhớ được, cũng như phụ thân ta là ai, mẫu thân ta là ai, ta đều không biết. Khi đó ta chỉ biết là đi ăn tôm nhỏ trong bùn ở sông, biết ăn cỏ nước, lục bình. Ngày tháng lúc đó thật sự rất vui vẻ.
Cá mè hoa vung vẩy tay chân.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à, sau đó ta lớn hơn, có lẽ bởi vì ta tương đối soái nên chưa từng lo lắng về thức ăn.
Bàn Đại Hải nói đến đây thì trong giọng nói đầy vẻ thổn thức.
- Sau đó, cá cái trong cả con sông đều thích vây quanh ta, cũng không cần ta đi săn mồi, mỗi ngày các nàng đều sẽ ngậm thức ăn chạy đến trước ổ ném cho ta ăn.
Cá mè hoa xúc động nói:
- Vì vậy ta đã ăn tới béo trắng mập mập. Bởi vì không cần săn mồi, cho nên mỗi ngày ta đều ở trong ổ, trừ ăn ra thì chính là ngủ.
- Mãi đến một ngày, một con sứa thi độc đi qua trước động cá của ta. Ta tưởng thức ăn đến liền thò đầu ra, sau đó bị chích một cái. Mặc dù đại nạn không chết nhặt trở về được một mạng, nhưng mặt của ta đã thối rữa, cơ thể cũng bị độc tố làm tê liệt.
Cá mè hoa nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt ti hí chớp chớp:
- Từ sau ngày đó, những con cá trước đây hay đưa thức ăn tới cho ta đã không tới nữa. Nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường thôi... Dù sao có ai lại muốn tới gặp một con cá béo với cơ thể thối rữa chứ?
- Ta đói tròn bảy ngày, bụng đều nhỏ đi ba vòng, suýt chút nữa cho rằng mình sẽ chết đói.
- Lúc này nàng từ bên ngoài hang động chui vào. Ta nhận ra nàng, đó là con cá nhỏ sống ở bên cạnh. Trước đây khi ta có nhiều thức ăn, ăn hết cũng từng đưa cho nàng một ít, nhưng cũng chỉ là đáng thương nàng mà thôi.
- Nàng rất nhỏ, ở trong đồng loại cũng thuộc về loại gầy yếu nhất. Bản thân nàng còn ăn không đủ no, nhưng khi ta không thể động đậy, cơ bản mỗi ngày nàng đều đưa phần lớn thức ăn bắt được cho ta.
Khi nhắc tới nàng, giọng nói của Bàn Đại Hải cũng trở nên dịu dàng.
- Nàng chỉ to bằng một nửa ta, thức ăn bắt được mỗi ngày căn bản không đủ cho chúng ta ăn.
- Sau đó thì sao?
Cao Bằng hỏi.
- Sau đó có một ngày nàng không tới nữa. Khi đó ta trúng độc đã một thời gian dài, độc cũng giảm đi rất nhiều. Ta ở trong động nhịn đói ba ngày, cuối cùng độc tố của ta cũng suy giảm, sau đó ta bơi ra khỏi động tìm nàng. Ta tìm rất lâu cũng không tìm được nàng, nhưng rồi ta nghe được con cá nào đó nhắc tới, thời gian trước mỗi ngày nàng đều đi tới nơi cửa sông nguy hiểm nhất để tìm thức ăn. Tuy chỗ đó có nhiều thức ăn, nhưng nguy hiểm cũng nhiều hơn. Vào ngày nàng không trở về, có con cá nhìn thấy nàng đi về hướng đó.
Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh của Bàn Đại Hải nheo lại:
- Ngươi biết không, ta vốn chỉ là một con cá sông, biển rộng đối với ta chính là một vực sâu. Ta căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại có thể ra biển.
- Thật cảm động, vậy ngươi có tìm được nàng không?
Cao Bằng cười cười xoa cái đầu tròn vo của Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải lắc đầu.
- Mãi đến ngày nào đó ta phát hiện ra mình tự nhiên không nhớ nổi dáng vẻ của nàng, ta chưa từng thấy căm giận trí nhớ của mình như vậy.
- Cho nên sau đó ta chỉ nghĩ, nếu như đầu của ta có thể lớn hơn, có thể ta sẽ nhớ lại dáng vẻ của nàng.
Bàn Đầu Ngư thản nhiên nói.
Mặc dù biết đây là một câu chuyện bi thương, nhưng Cao Bằng nghe xong vẫn muốn cười.
- Thật ra đầu lớn một chút cũng tốt.
Bàn Đại Hải tự giễu:
- Đầu lớn miệng cũng lớn, cắn người khác càng đau hơn.
- Đúng là đạo lý này.
Cao Bằng gật đầu rồi suy nghĩ một lát, sau đó rụt tay trên đầu nó về.
- Ngươi biết không, động lực ta thành thần cũng bởi vì khi đó ta nghe con cá nhiều tuổi nhất trong dòng sông của chúng ta nói, thần không gì không làm được.
Bàn Đại Hải cười ha ha:
- Cút mẹ cái không gì không làm được kia đi!
- Ngay cả bản thân mình mà ta còn không cứu sống được, lại còn vọng tưởng đi cứu người khác.
Bàn Đại Hải khổ sở nói.
- Thần có thuộc tính sinh mệnh cũng không thể cứu sống người chết sao?
Cao Bằng có phần kinh ngạc. Hắn nghe nói qua thần nắm giữ pháp tắc sinh mệnh là có thể cứu sống người chết.
- Vậy phải có thi thể mới được chứ? Hơn nữa còn không thể chết quá lâu.
Bàn Đại Hải lắc đầu nói:
- Hơn nữa ngươi có biết không, chuyện buồn cười nhất trong thế giới này chính là công bằng. Có vài quái vật từ khi bắt đầu sinh ra đã đứng ở trên đỉnh của nhân thế, bọn nó chỉ cần nhẹ nhàng nhón chân lên là có thể thành thần. Mà gần như phần lớn quái vật lại phải liều mạng, lấy cả tính mạng đi liều! Từ trong số lượng tính bằng tỷ trải qua rất nhiều chém giết sống chết cộng thêm khí vận nghịch thiên mới có thể thành thần. Cho dù vậy, những pháp tắc như sinh mệnh, trị liệu, thần thánh cũng không có liên quan gì với đám nhà quê như chúng ta. Những pháp tắc đều là do thiên phú dị bẩm hoặc là Thần Duệ mới có tư cách đi lĩnh ngộ... Bởi vì chỉ có bọn nó mới không cần lo lắng về việc sinh tồn, bọn nó có tài nguyên để thoả thích đi thăm dò những pháp tắc đó. Còn ta xuất thân quê mùa... nếu như ta dựa vào pháp tắc sinh mệnh, ta có thể có được ngày hôm nay sao? Ta sử dụng pháp tắc sinh mệnh để đi tranh đoạt bảo vật với quái vật khác à? Ta sử dụng pháp tắc sinh mệnh đi giết Thao Thiết sao!?
Vào lúc này, Bàn Đầu Ngư đặc biệt kích động.
Cao Bằng suy nghĩ một lát vẫn nhịn xuống, không nói ra mấy chữ "đó là ngày hôm qua".
- Tuy ngươi không có thể trở thành thần nhị đại, nhưng ít nhất thì ngươi đã biến mình thành kẻ ngươi ghét nhất.
Cao Bằng nói.
Bàn Đầu Ngư gật đầu, có chút tự đắc.
- Ừ, ta đã thành kẻ mà ta từng ghét nhất.
- Này, mập mạp, ngươi nói cho ta biết chuyện của ngươi và mẹ của Phong Bạo Thủy Ma Chu kia đi.
Cao Bằng chọc vào đầu của Bàn Đại Hải.
- Hả?
Bàn Đại Hải luôn không sợ trời không sợ đất lại bắt đầu giả ngu.
- Sao, ngươi nói cái gì? Tại sao ta đột nhiên không nghe rõ ngươi nói chuyện vậy?
Bàn Đại Hải lớn tiếng hỏi.
- Đừng có nhỏ mọn như vậy, ngươi đã kể về mối tình đầu của mình rồi, còn giấu chuyện của ngươi và vợ làm gì chứ.
Cao Bằng vừa cười vừa nói.
- Ta điếc rồi, điếc thật rồi nên không nghe thấy gì đâu. Ngươi đừng tới tìm ta.
Bàn Đại Hải từ trên nóc nhà nhảy xuống rồi vẫy đuôi nhảy tới bờ biển.
...
Ngày tiếp theo, Cao Bằng triệu tập tất cả ngự thú lại một chỗ.
- Bàn Đại Hải, lần trước ta hỏi ngươi về chuyện những người bạn không cẩn thận tráng niên mất sớm, ngươi đã nghĩ tới ai chưa?
Bàn Đại Hải cười hì hì:
- Ngươi muốn thần khí sao?
- Thật ra ta có nhớ tới nơi có thể cất giữ thần khí của một người bạn cũ, nhưng có thể lấy được hay không thì rất khó nói.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận