Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 330: Mở Một Mắt Lưới

Chương 330: Mở Một Mắt Lưới
Cửa đông, khắp nơi đều bừa bộn, cửa sắt rách tan nát nửa đóng nửa treo trên tường.
Máu nóng sền sệt tràn lan khắp mặt đất, đạp chân xuống một cái sẽ bắn lên tung tóe. Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào trên người một con vịt khổng lồ cao hơn mười mét.
Nơi này vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, đường xá ngoài cửa lớn gần như bị lật ngược lên rồi úp xuống, nền xi măng vỡ nát cao thấp phập phồng, khe nứt lan tràn, một dòng máu men theo khe nứt chảy tụ vào một chỗ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, Tiểu Hoàng không hề lưu tình đạp xuống một cước, mấy con Thủy Quỷ còn chưa chết không kịp kêu lấy một tiếng đã bị dẫm nát.
Một tảng đá lớn nhô lên chặn đường đi của Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng mặt không đổi sắc, nhấc chân phải lên đạp một cái.
Tảng đá rộng chừng bốn mét bị đá bay ra xa mấy chục mét.
Cơ bắp cường tráng phác họa ra một đường cong hoàn mỹ.
Nương theo hơi thở nặng nề, hình xăm màu lam khẽ lưu động từ trên xuống dưới theo đường cong, tựa như sóng nước xanh thẳm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Ở phía ngoài có mấy con Thủy Quỷ nhốn nháo chen chúc vào một chỗ. Lúc này, bọn chúng vừa sợ hãi vừa ngưỡng vọng Tiểu Hoàng.
Bị Tiểu Hoàng nhìn đến, có Thủy Quỷ lòng bàn chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, cả người không kìm được run lẩy bẩy.
Đám nhân viên vây xem trong cửa lớn phía đông càng lúc càng nhiều, cảm xúc của bọn họ từ chấn kinh đã chuyển dần sang chết lặng. Bọn họ đều đã trải qua mấy năm sau tai biến, thế giới hiện giờ đã có biến hóa không nhỏ so với trước đó.
Dù quan niệm cường giả vi tôn còn chưa xâm nhập tận đáy lòng mỗi người, nhưng sự kính sợ cường giả vẫn khắc sâu trong nội tâm, sự mạnh mẽ của Tiểu Hoàng khiến cho bọn họ im lặng.
Quá mạnh! Ngoài hai chữ này, bọn họ thực sự không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảnh tượng vừa thấy.
Hơn một ngàn con quái vật vây công một con vịt trọc lông xăm hình quái dị. Sau đó, con vịt này càng đánh càng lớn, đến cuối cùng không có con Thủy Quỷ nào dám to gan lại gần nó nữa.
Nơi xa tràn ngập bụi mù, bên trong có tiếng động cơ xe pha lẫn với tiếng cự thú lao nhanh.
Cao Bằng đứng trên thang quay đầu nhìn sang. Đủ loại quái vật có hình dáng màu sắc khác nhau đang chạy vội trên mặt đất, giữa làn xe là mấy chiếc xe việt dã dữ tợn, cuốn lên bụi mù như khói.
Còn có Ngân Mao Cự Thử lớn hơn cả báo săn.
Cự Bàn Trúc Tiết Trùng dài hơn mười mét, tiết trúc như thương.
Còn có Kim Phát Cự Viên cao bảy mét, hai đầu bốn tay.
Một con Đao Phong Mã Trách nhảy một cái xa đến mấy chục thước.
Còn có vô số phi cầm cự thú biến mất trong bụi mù cuồn cuộn…
Phía trước có một lá cờ giương cao bay múa, lá cờ màu trắng chỉ có một vòng tròn ở giữa.
Là quân kỳ của quân Liên minh chính phủ.
- Hình như kia là người của quân khu Dương Thành?
Có nhân viên nhón chân nghển cổ lên nhìn.
- Đúng là người của quân khu Dương Thành. Tới rất kịp lúc đó, chiến đấu vừa kết thúc liền đến.
Có người lên tiếng, trong giọng nói không giấu được sự trào phúng.
Xe việt dã dừng cách nhà máy một khoảng, hai bên trái phải của chiếc xe đi đầu có hai người nhảy xuống.
Người bên trái mặc đồ rằn ri, chân đi giày Martin đen, bên hông đeo đai da thú màu nâu, nghiêng bên cạnh có cắm một thanh chủy thủ bọc trong da Hắc Sa. Hắn nhíu chặt lông mày:
- Hình như chúng ta đến trễ một bước.
- Đám quái vật đã tấn công vào rồi sao?
Ở bên phải, một người thanh niên có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút kinh ngạc hỏi:
- Không thể nào, tôi còn nhớ quái vật ở vùng tân khu này không nhiều lắm mà.
- Tôi muốn nói là, đám quái vật ở bên này đã bị giải quyết.
Người bên trái từ tốn nói, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng và thi thể tan nát của Thủy Quỷ ở dưới chân nó, còn có đám Thủy Quỷ đang sợ mất mật bên ngoài tường rào, phất phất tay:
- Nơi này không cần chúng ta, đi tới nhà máy bên cạnh thôi.
Dứt lời hắn ngồi vào ghế lái, giẫm mạnh chân ga lái xe việt dã rời đi.
Quân đoàn quái vật đi theo cũng rời khỏi.
Cao Bằng nhìn rất rõ. Tổng cộng chỉ có năm xe việt dã, nếu chở đầy thì mỗi xe có thể chứa năm đến bảy người.
Nói cách khác, có hai mươi lăm đến ba mươi lăm ngự sử dẫn theo ngự thú của mình hợp thành quân đoàn ngự thú này.
Nhìn theo bóng lưng quân đoàn ngự thú đi xa dần, hắn trầm ngâm. Có lẽ tập đoàn Nam Thiên cũng có thể thử xây dựng một quân đoàn ngự thú, đây là một ý định không tồi.
Nhân viên bảo vệ chỉ cần phụ trách bảo vệ cho tốt là được, chiến đấu thực sự nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm.
Nhưng áp dụng thế nào vẫn cần nghiên cứu thêm, có lẽ nên chọn lấy một vài người có biểu hiện ưu tú trong lần này.
Lần tấn công này cũng khá cổ quái, quái vật không thể vô duyên vô cớ đột nhiên chạy đến tấn công nhân loại được. Sau khi xong xuôi mọi chuyện nhất định phải điều tra cho rõ bọn quái vật này từ đâu đến và mục đích là gì.
- Anh tên Trịnh Thiết Tráng đúng không?
Cao Bằng nhìn thẻ nhân viên đeo trước ngực Trịnh Thiết Tráng.
- À, vâng! Đúng! Tôi là Trịnh Thiết Tráng.
Trịnh Thiết Tráng sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
- Anh gọi thêm mấy người tới chỗ tôi, vừa rồi khi chiến đấu có biểu hiện tốt.
Trịnh Thiết Tráng hiểu đây là một cơ hội, vội vàng gật đầu, vỗ vỗ hai bàn tay đầy tro bụi, sau đó xoay người chọn lựa, tổng cộng có mười mấy người.
Mười mấy người này vừa rồi đã có biểu hiện tốt nhất ở cửa đông.
- Ngự thú của các anh đâu?
Cao Bằng hỏi.
Hai mươi mấy con ngự thú bước ra từ bầy ngự thú. Trên người chúng đều chồng chất vết thương, to to nhỏ nhỏ đếm không hết, có con vết thương đã khép lại, máu me dính vào lông tóc thành một nhúm, bụi đất trộn lẫn với mồ hôi.
Trong đó có một con Hoàng Nha Hùng Lang Khuyển, bên eo có một vết thương gần như xuyên qua cả người, phần xương sườn lộ ra ngoài không khí, còn bị mất một mắt, đuôi gãy một nửa, chân sau kéo lê trên đất, phần xương gãy ở đầu gối đâm xuyên qua da thịt.
Nó không phải thảm nhất, bởi vì thảm nhất đều đã biến thành thi thể lạnh băng nằm dưới đất.
Cao Bằng đi lên trước, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên đầu của Hoàng Nha Hùng Lang Khuyển, lớp lông thô ráp cọ vào lòng bàn tay của hắn.
- Đây mới thực sự là dũng sĩ.
Hắn nhẹ giọng nói.
- Dũng sĩ, sẽ có được sự khen ngợi thuộc về dũng sĩ, mỗi một vết thương trên cơ thể đều là huân chương của bọn chúng.
Giọng nói của Cao Bằng lớn dần.
- Sau khi chiến đấu kết thúc, tất cả mọi người luận công ban thưởng.
Cao Bằng liếc nhìn tất cả mọi người ở đây:
- Có công thì thưởng, có lỗi phải phạt. Nhưng… Bây giờ có một cơ hội cho một số người bù đắp.
Cao Bằng chỉ vào đám Thủy Quỷ đã mất đi sức chống cự kia.
- Bắt sống Thủy Quỷ, mỗi một con Thủy Quỷ bắt được tính một công, biểu hiện của tất cả mọi người trong trận chiến này đều được ghi nhận.
Cao Bằng chỉ vào camera treo trên tòa nhà sau lưng, còn có ở bốn phía cửa lớn, trên đèn đường.
Trong đám nhân viên vừa rồi biểu hiện không tốt khi chiến đấu hoặc là sợ hãi co vòi, có người do dự một lát rồi dẫn theo ngự thú đi ra ngoài.
Cũng có người âm thầm cười lạnh, không sợ hãi gì. Dù sao cũng đã ký kết huyết khế rồi, thậm chí họ còn ước gì Cao Bằng đuổi mình đi.
Mỗi người đều có lúc phạm phải sai lầm, cho bọn họ một cơ hội nhỏ để sửa lại. Chỉ cần họ có thể nắm được cơ hội, Cao Bằng cũng không ngại mở một mắt lưới.
Còn những kẻ ngoan cố mất linh lòng mang may mắn kia…
Cao Bằng nhắm mắt lại, nên tìm ai đến diễn vai mặt đen này đây?
...
Sau đó, quét dọn chiến trường suốt ba giờ đồng hồ mới xử lý sạch sẽ, thi thể quái vật trên mặt đất được phân loại sắp xếp lại sau đó cho vào bên trong phòng đông lạnh. Một vài quái vật bị thương nặng thì bổ thêm một đao để kết thúc nỗi thống khổ của chúng, tiện thể bổ sung vào kho tài liệu.
Còn lại một số quái vật mất đi năng lực phản kháng, quái vật có cường độ thương thế thấp hoặc bình thường thì bị nhốt vào lồng sắt và phòng kín.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận