Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 506: Lưu Quang Hưng Phấn

Chương 506: Lưu Quang Hưng Phấn
Tiểu Hoàng nghe xong thì biến sắc, sao ta có thể xấu như vậy chứ.
Nó trừng mắt với Tiểu Diễm, ấp úng nói:
- Ta không có thân thích, sau khi sinh ta ra mẹ ta đã bị mèo rừng bắt ăn thịt.
Tiểu Diễm còn định tiếp tục an ủi Tiểu Hoàng, nhưng chưa nói xong thì Tiểu Hoàng xoay người đi chỗ khác, không để ý đến nó nữa.
Khi bọn chúng đang nói chuyện phiếm thì ở nơi xa, hai con quái vật đã xảy ra xung đột.
【 Tên quái vật】: Lục Tí Cự Nhân
【 Đẳng cấp quái vật】: Cấp 69 ( Hoàng cấp)
【 Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Sử Thi / Phẩm chất Sử Thi
【 Thuộc tính quái vật】: Hệ Thổ / Hệ Nham
【 Năng lực quái vật】: Nguyên tố kháng tính lv4, Chưởng khống Thổ nguyên tố lv5, Cường hóa lực lượng lv5, Đại địa chi hộ lv5.
【 Đặc tính quái vật】: Lực lượng sôi trào (Quái lực không gì sánh kịp của chúng bắt nguồn từ huyết mạch.
Hiệu quả ① hiệu quả bị động: Đẳng cấp năng lực loại lực lượng +1
Hiệu quả ② hiệu quả chủ động: Thiêu đốt năng lượng Thổ nguyên tố trong cơ thể, chuyển hoá thành sức mạnh của bản thân.)
【 Nhược điểm quái vật】: Khi bàn chân rời khỏi mặt đất thì sức mạnh sẽ yếu đi, năng lực khống chế nguyên tố thổ sẽ biến mất.
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Cự nhân là đại địa sủng nhi, Lục Tí Cự Nhân càng là đứa con được đại địa ưu ái.
Bọn chúng có tính tình kiên nghị, nhiệt tình không bị cản trở.
Chân chúng đạp trên đất bằng có thể được đại địa liên tục không ngừng bổ sung sức mạnh.
Khi rời khỏi đại địa, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu rất nhiều.

Lục Tí Cự Nhân có sáu cánh tay. Mỗi cánh tay đều cực kỳ cường tráng, tựa như bê tông cốt thép trộn bùn đất, hình dáng cơ bắp nhảy nhót dưới ánh mặt trời như đang khiêu vũ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, hai bàn tay đập vào nhau.
Không khí giữa hai bàn tay vặn vẹo, tuôn ra khí bạo vân màu trắng.
Hai bắp chân cường tráng uốn lượn, mắt thường cũng có thể thấy mặt đất nơi bàn chân tiếp xúc có tầng tầng rạn nứt.
- Kinh khủng như vậy!
Tiểu Hoàng trầm giọng nói.
Long Nghĩ không hề sợ hãi, đầu rồng trầm xuống dưới, khí thế trầm ổn. Mười hai móng vuốt màu ám kim sắc nhọn đâm sâu vào mặt đất, dù mặt đất có rung động thế nào nó cũng không hề lay chuyển mảy may.
Với người ngoài thì đây có thể xem là dư âm tương đối khoa trương, nhưng với chúng lại chỉ là thị uy bình thường mà thôi.
Giáp xác sau lưng Long Nghĩ trượt lên, lân giáp màu ám kim bao trùm đầu rồng của nó giống như mũ giáp.
Long Nghĩ chậm rãi tới gần Lục Tí Cự Nhân, sẵn sàng hành động.
Ầm ầm. Đại địa lại rung lên bần bật, Lục Tí Cự Nhân đập xuống một cái, từng cánh tay như cự chưởng che trời giáng xuống kéo theo gió lốc đầy trời, ầm ầm ào ào.
Nắm đấm như mưa rào gào thét nện lên lưng Long Nghĩ, phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Tiếng vang không ngừng quanh quẩn khắp đất trời.
Đây là quyết đấu giữa sức mạnh và độ cứng.
Nắm đấm lớn bằng cái ô tô nắm chặt, hào quang màu vàng đất bảo vệ cổ và mu bàn tay ngưng tụ thành quyền sáo bảo vệ cứng cỏi, tiếng gió và tiếng gầm quấn quýt lấy nhau vang khắp đất trời.
Hai con cự thú quấn lấy nhau, mặt đất dưới chân lõm xuống như vừa bị vô số đạn pháo oanh tạc.
Long Nghĩ vẫn luôn ở trạng thái phòng thủ bất động, chỉ giấu đầu rồng dưới mũ giáp bảo vệ.
Lửa lớn cực nóng từ phần bụng Long Nghĩ dâng trào, liệt diễm phôn thệ mu bàn chân của Lục Tí Cự Nhân.
Đùng!
Lục Tí Cự Nhân bị đốt nóng hai chân không chịu được co chân đạp mạnh vào bụng Long Nghĩ.
Hoả diễm đang phun ra chợt dừng lại, đột nhiên Long Nghĩ ợ lên một cái.
Long Nghĩ chưa kịp hiểu được tại sao mình lại ợ hơi vào lúc này thì đột nhiên cảm giác cơ thể đang bay lên.
Bản thân Lục Tí Cự Nhân biết nhược điểm của mình là không thể rời mặt đất nên khi chiến đấu luôn có ý thức phòng ngừa, bàn chân không rời mặt đất.
Cũng vì nhược điểm này, nên nó cảm giác các quái vật có kích thước lớn khác đều có nhược điểm là không thể rời mặt đất.
Giống như con người mất đầu sẽ chết, cho nên người cũng thường cho rằng các sinh mệnh khác mất đầu cũng sẽ chết. Đây là quán tính của đại đa số sinh mệnh.
Trọng lượng Long Nghĩ không hề nhẹ, nó dài gần hai mươi mét, giáp xác màu ám kim khá cồng kềnh, nhìn qua còn tưởng nó là một con giáp trùng.
Nhưng dù thế, Long Nghĩ cũng bị nhấc lên một cách nhẹ nhàng.
Mười hai móng vuốt múa loạn lên giữa không trung nhưng chẳng có nơi mượn lực.
Long Nghĩ bị Lục Tí Cự Nhân nhấc lên.
Một tiếng rống giận trầm thấp, sức mạnh hệ thổ màu vàng điên cuồng bộc phát, trong một nháy mắt cả mảnh trời này tựa như bị nó giơ lên.
Không khí cũng run rẩy, từng tầng sóng khí trong suốt lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Sức mạnh này chắc phải gần đạt đến lv7 rồi! Cao Bằng khá kinh hãi.
Sáu cánh tay của Lục Tí Cự Nhân nắm lấy cơ thể Long Nghĩ điên cuồng kéo giật. Lục Tí Cự Nhân đã dùng sức mạnh biến thái này xé nát không biết bao nhiêu kẻ địch, ánh mắt nó lộ ra vẻ hưng phấn. Con quái vật này cũng sẽ bị ta… xé nát.
Lưu Quang khiếp sợ nhìn cảnh này. Trong con ngươi óng ánh của nó phản xạ hình dáng hai con cự thú, không khỏi dâng lên một tia hâm mộ.
Trong mắt Lưu Quang, dần dần bên ngoài cơ thể hai con cự thú xuất hiện một đường viền màu đỏ nhạt. Đường viền này đậm dần, khi nó đậm hẳn lên lại có thêm đường viền nữa dần dần ngưng tụ thành.
Lưu Quang nhìn lưỡi đao trong tay mình, lưỡi đao màu đỏ như máu ngưng tụ ra một quầng sáng nhìn mà giật mình.
Thở dài một tiếng. Lưu Quang khát khao… nó khát khao có một ngày đao của mình sẽ chém vụn những con quái vật to lớn này.
Long Nghĩ bị đau. Cơ thể nó bị xé kéo ra như thế cực kỳ khó chịu, thậm chí nó cảm giác phần tiếp giáp giữa chân và cơ thể sắp đứt ra rồi.
Không tiếp tục trốn nữa, đầu rồng dữ tợn đột nhiên nổ bắn ra, hàm răng sắc bén găm chặt vào cổ tay gần nó nhất của Lục Tí Cự Nhân
Cùng lúc đó giữa mi tâm nứt ra, ánh sáng hủy diệt bắn ra nhắm thẳng vào đầu của Lục Tí Cự Nhân.
Cự ly gần như vậy, Lục Tí Cự Nhân có nhìn thấy ánh sáng hủy diệt cũng không kịp tránh né, bị trúng vào mắt trái, máu tươi vẩy xuống.
Kêu lên một tiếng đau đớn, Lục Tí Cự Nhân bị đau, chẳng những không buông tay mà còn tăng thêm sức.
Rống!!!!
Roạt roạt!
Trong tiếng kêu gào bi thảm, Long Nghĩ bị xé vụn ra giữa trời.
Chỉ còn sót lại đầu rồng cắn chặt vào cổ tay Lục Tí Cự Nhân, cổ tay này suýt nữa đã bị cắn đứt.
Lục Tí Cự Nhân thở hồng hộc, ba cánh tay còn lại cầm vào đầu Long Nghĩ muốn kéo nó ra.
Lưu Quang biến mất tại chỗ.
- Lưu Quang!
Cao Bằng không kịp ngăn cản, Lưu Quang đã phóng tới chỗ Lục Tí Cự Nhân.
Mấy hôm trước Lưu Quang đã tấn thăng lên Vương cấp, phẩm chất cũng tạm thời tụt xuống từ Sử Thi chỉ còn Hoàn Mỹ.
- Ta đi cùng!
A Ngốc theo sát phía sau.
Hiện giờ, khi đối mặt với quái vật Hoàng cấp, chỉ có A Ngốc mới là chủ lực.
Lưu Quang hơi cúi xuống, trong mắt lóe lên quang mang mãnh liệt.
Lúc này tim nó đập rất nhanh, vì nó đang hưng phấn đến cực độ dẫn đến khôi giáp run rẩy.
Quả thực, nó chưa bao giờ hưng phấn đến như thế.
Nếu không lập tức đi giết quái vật, ta sẽ bị phế mất.
Dù ta không đánh lại nó, dù nó là Hoàng cấp, nhưng chí ít ta cũng phải… cũng phải chém được một đao.
Thân hình Lưu Quang nổ bắn ra giống như tên của nó, hoá thành một vệt ánh sáng.
Ở trong mắt Lưu Quang, Lục Tí Cự Nhân này cao như một ngọn núi.
Nhưng ở trong mắt nó, trên cơ thể Lục Tí Cự Nhân cũng hiện ra chín đường máu màu đỏ tươi.
Nó biết, chỉ cần mình có thể đánh trúng những đường máu này thì có thể làm Lục Tí Cự Nhân này bị thương.
Trong lòng Lưu Quang dâng lên một niềm tin, cũng nhờ niềm tin này mà nó trở nên dũng cảm như thế.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận