Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 362: Thôn Trường Bình

Chương 362: Thôn Trường Bình
- Trong này không phải là tro cốt chứ. . .
Từ Hà Đề cười khổ.
Chủ yếu là cái bình này rất giống một cái hũ tro cốt.
- Không phải. . . 100% tro cốt, chỉ là bên trong xác thực có một ít tro cốt của quái vật vong linh. . .
Lâm Hinh Nhị trả lời với sắc mặt không hề thay đổi, vừa nói xong liền mở nắp bình lấy ra một nắm bột phấn màu xám tro từ bên trong, sau đó bôi lên bên ngoài trang phục tác chiến của mình, ngay cả mu bàn tay và gò má lộ ra bên ngoài cũng lau qua một lần.
Từ Hà Đề méo mặt, lấy tro cốt bôi lên thân thể, dù không phải là tro cốt của người nhưng cũng làm cho hắn hết sức khó chịu.
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn phải thành thành thật thật lấy tro cốt bôi khắp toàn thân.
Sau đó mấy người lại bôi một lớp phấn lên người ngự thú. Cũng may kích thước mấy đầu ngự thú này cũng không lớn, sau khi bôi xong cho mấy đầu ngự thú thì hai bình bột phấn màu xám trong balo của Lâm Hinh Nhị đã dùng hết sạch sẽ.
- Hành động nhanh lên, thời gian hiệu quả của thứ này cũng không dài, chỉ có bốn giờ thôi. Qua bốn giờ sẽ dần mất đi hiệu quả.
Ba người năm thú nhanh chóng đi về phía trước, mặt đất xung quanh cũng dần dần trở nên hoang vu.
Thảm thực vật trên mặt đất dần trở nên thưa thớt.
Lớp bùn đất cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, bùn đất đều là màu đỏ thẫm.
Một gốc cỏ tranh màu huyết hồng vươn ra từ trong mặt đất, cả gốc lẫn thân đều là một màu huyết hồng, đỉnh đầu có một vài sợi lông tơ màu đen.
- Huyết Kiếm Thảo, trên thị trường có thể bán với giá mười mấy điểm tín dụng.
Lâm Hinh Nhị khom lưng cẩn thận từng li từng tí đem gốc cỏ tranh này bỏ vào trong bọc.
Nhân viên chiến đấu cao cấp đi theo nhìn thấy mà nóng mắt. Đây chính là mười mấy vạn đó, chỉ vừa mới đến đã nhặt được mười mấy vạn, nơi này là một khối bảo địa.
Sắc mặt của Lâm Hinh Nhị cũng không vì phát hiện một gốc Huyết Kiếm Mao mà cao hứng, ngược lại có chút ngưng trọng,
- Độ nguy hiểm của nơi này hình như còn cao hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng.
- Làm sao cô biết.
Nhân viên chiến đấu cao cấp hỏi.
- Nơi này có bảo tàng, nhưng vì sao không có người tới đây, chẳng ai là đồ ngốc cả, chỉ có thể nói rõ độ nguy hiểm của nơi này rất cao.
Lâm Hinh Nhị liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía.
Sự thật cũng đúng là như thế, người địa phương của căn cứ Cao Bình đều rất ít đến gần thôn Trường Bình, trừ khi là cùng đường mạt lộ mới đến tìm kiếm chút vận may.
Lúc nàng làm thợ săn thế giới đã rèn luyện khắc sâu một thói quen, đó chính là trong bất kì giây phút nào cũng phải chú ý bốn phía, không được buông lỏng cảnh giác. Những nguy hiểm uy hiếp chí mạng thường sẽ ẩn giấu dưới những hoàn cảnh bình thường nhất, một cây thực vật phổ phổ thông thông ven đường có khả năng chính là một loại quái vật hệ Thực Vật cực độc nào đó.
Nơi này cũng không phải là bình nguyên mênh mông vô bờ, mà còn có những địa hình đồi núi nhỏ. Trên sườn núi, bên trong những cánh đồng bát ngát sinh trưởng một đám cây khô gầy già nua, giương nanh múa vuốt, lởm chởm như quỷ trảo, trên nhánh cây có từng con quạ đen đang đậu. Quạ đen có ba chân và đôi mắt huyết hồng, không nhúc nhích đậu ở trên cành cây tựa như một pho tượng.
Một trận gió thổi tới, cành cây lay động như quỷ ảnh.
- Khàn ——
Mấy người lạnh cả sống lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy một con quạ mở hai cánh ra, vỗ một cái liền bay lên đỉnh gốc cây khô rồi không ngừng lượn quanh.
Một lát sau lại lần nữa đậu lại lên nhánh cây rồi đứng im bất động.
Một màn quỷ dị như vậy thỉnh thoảng lại diễn ra trong phiến khu vực này.
Phía trước là một sườn dốc, bên trên sườn dốc có cắm một bia đá xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trên viết ba chữ to —— Thôn Trường Bình.
- Sắp đến rồi.
Giọng nói của Từ Hà Đề rất nhỏ, cảnh giác liếc nhìn bốn phía.
- Thứ tro cốt này của cô thật là hữu dụng, trước đó có hai nhóm đội ngũ đến đây nhưng trên đường đi gặp phải rất nhiều tập kích, chúng ta thế mà trực tiếp đi tới.
Từ Hà Đề cảm khái.
Đi đến sườn dốc, đứng tại chỗ cao hướng về phía trước nhìn ra, phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy từng tòa phòng ốc ẩn giấu giữa rừng cây.
Phần lớn cây cối nơi đó là những cây hòe cao lớn rậm rạp, lá cây màu xanh sẫm xếp thành từng tầng trùng điệp.
Từ dưới mặt đất nhô lên một chiếc cốt trảo trắng bệch bắt lấy mắt cá chân của Từ Hà Đề.
Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử nheo mắt lại, đùi phải nâng cao sau đó giẫm mạnh xuống,
- Hưu!
Phanh ——
Cốt trảo trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ.
Một cước này lún sâu vào nửa mét trong lòng đất.
Mãi đến khi bên trong truyền ra một tiếng trầm muộn.
Tất cả những chuyện này cơ hồ phát sinh trong chớp mắt, chỉ không đến một cái hô hấp mà chiến đấu đã kết thúc.
- Cẩn thận một chút, chúng ta cũng chỉ che giấu mùi trên người mình. . . Nếu như ở khoảng cách quá gần thì quái vật vẫn có thể phát giác ra được có điều không đúng.
- Về nhà, về nhà. . .
Nơi xa truyền đến từng tiếng ngâm nga trầm thấp, không ngừng vang vọng trên bình nguyên.
Lá cây rì rào rung động, giữa thiên địa thổi tới trận trận cuồng phong.
Cuồng phong gào thét, mang đến khí tức của kim qua thiết mã. Từng dãy quân đội nửa trong suốt màu u lam mặc giáp da trên người, cầm trong tay trường mâu xuyên qua rừng cây một đường đi thẳng về hướng đông.
- Đây là âm binh mượn đường.
Lâm Hinh Nhị nhíu mày, sau đó bảo mọi người chú ý che giấu chính mình. Bởi vì nàng cũng chỉ là lần thứ hai tiếp xúc với âm binh, không biết âm binh rốt cuộc có năng lực gì.
Tất cả vẫn phải cẩn thận thì hơn. Quan trọng nhất chính là nhóm âm binh này hết sức đông đảo, liếc nhìn thì thấy rậm rạp chằng chịt tất cả đều là âm binh, số lượng chí ít cũng có hơn ngàn.
- Thiên Tái Âm Tâm, Tướng Cốt, Huyền Âm Minh Hỏa.
Lâm Hinh Nhị lặng lẽ nói ra tên của những loại tài liệu cần phải thu thập trong chuyến đi này.
Cũng không biết học đệ nghe nói về những bảo vật này từ đâu. Trong đó có rất nhiều bảo vật ngay cả nàng đều chưa từng nghe nói qua, bao quát những phương pháp thu thập kỳ kỳ quái quái kia nữa.
- Tướng Cốt và Thiên Tái Âm Tâm thông thường nằm ở khu vực trung tâm, nhưng mà Huyền Âm Minh Hỏa lại sinh ra ở những khu vực ngẫu nhiên, có đôi khi ở bên ngoài cũng có thể phát hiện ra Huyền Âm Minh Hỏa. Chúng ta tìm xung quanh một chút đi. . . Một canh giờ, sau một canh giờ chúng ta nhất định phải xâm nhập vào khu vực trung tâm.
Bốn mươi phút sau, một nhóm ba người ngạc nhiên nhìn vào một cái hố nhỏ cách đó không xa. Huyền Âm Minh Hỏa lẳng lặng phiêu phù ở bên trong, ngọn lửa màu xanh lam phiêu phù ở giữa không trung giống như ngọn lửa không có gốc.
Trung tâm của ngọn lửa có màu lam sẫm, bên ngoài là màu lam nhạt, màu sắc một tầng nhạt hơn một tầng.
Ở xung quanh ngọn lửa có ba cây khô mọc lên xếp theo hình tam giác vây nó vào vị trí trung tâm, muốn lấy được ngọn lửa này thì nhất định phải vượt qua 3 cây khô đó.
- Hoàng Kim, tốc chiến tốc thắng.
Từ Hà Minh mở miệng nói. Tốt xấu gì hắn cũng là một nam sĩ, há có thể để ngự thú của nữ sĩ lên trước.
Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử một mực nheo mắt nhìn lướt qua ba cây khô, trên đó còn có ba con quạ đen đậu trên cành cây.
Đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường, sau đó nhún nhảy xông lên.
Mũi chân đạp đạp xuống mặt đất, thân thể càng ngày càng linh hoạt, lắc lư càng lúc càng nhanh. Đột nhiên nó hất đầu lên, thân thể nháy mắt hóa thành một đạo kim quang lao ra!
Cái đuôi tráng kiện thon dài điên cùng lắc lư, không ngừng ổn định sự cân bằng của thân thể.
Hai chân tăng thêm cái đuôi chính là ba điểm chống đỡ, hình dạng ổn định nhất chính là hình tam giác.
Chân trái hướng về phía trước đạp một cước, cơ bắp điên cuồng phồng lên, cái đuôi trên cao rủ xuống cùng đùi phải liên hợp cùng một chỗ biến thành một đường thẳng. Thân thể nghiêng về phía trước, mũi chân trái hung hăng giẫm ở trên mặt đất, bùn đất bắn tung tóe!
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận