Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 731: Người Bù Nhìn

Chương 731: Người Bù Nhìn
Thâm Uyên Giới.
Trong hỗn độn, một mảnh thế giới siêu khổng lồ với đủ màu sắc tinh hồng, đen nhánh, tím đậm xen lẫn màu xanh sẫm, màu xám đứng sừng sững ở bên trong hỗn độn.
Xem vẻ ngoài, kết cấu của thế giới này nhìn qua có hình bậc thang xoắn ốc, tần dưới chót thông với nơi sâu nhất hỗn độn.
Mảnh thế giới này được gọi là Thâm Uyên Giới. Trong toàn bộ hỗn độn, Thâm Uyên Giới cũng được tính là cực kỳ khổng lồ.
Lớn đến mức hiếm thấy!
Cũng chính vì nó khổng lồ, cho nên vũ trụ đa nguyên và các vị diện đều lưu truyền truyền thuyết về Thâm Uyên.
Trên thực tế ở rất nhiều vị diện đều lưu truyền rằng, càng xuống sâu dưới vị diện Thâm Uyên, Thâm Uyên Ma Thần Lĩnh Chủ sẽ càng cường đại hơn. Nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
- Đương nhiên, xét một cách tổng quan thì đúng là như thế. Nhưng nhân loại có thiên kiêu, thì trong số Thâm Uyên Ma Thần Lĩnh Chủ cũng có những ngoại lệ đặc biệt.
Chu Yếm dựa vào gò núi đối diện đám Cao Bằng, giải thích.
- Lĩnh Chủ kia tên là gì?
- Nó mạnh chừng nào?
Đám Tiểu Hoàng không chờ nổi, nhao nhao hỏi.
Chu Yếm hắng giọng một cái, đáp:
- Ma Thần Lĩnh Chủ tầng vực sâu thứ bảy tên đầy đủ là Tử Vong Phong Bạo – Quần Ảm Chi Nha. Trong Thâm Uyên, cái tên này không thể gọi thẳng được đâu. Đương nhiên, bây giờ chúng ta đang ở Cửu Thiên, gọi thẳng tên nó cũng không sao. Còn về nó mạnh cỡ nào sao? Nó đã từng chém giết với Huyền Vũ thần trong Tứ Thánh mà còn toàn thân trở ra.
- Xì!
Tiểu Hoàng bĩu môi. Còn tưởng trâu bò lắm, kết quả chỉ là chiến tích toàn thân trở ra. Mất hứng!
- Khụ khụ! Trên thực tế, có thể toàn thân trở ra sau khi chiến đấu với Huyền Vũ thần đã là rất mạnh rồi. Huyền Vũ thần đã từng chấn giết qua Ma Thần Lĩnh Chủ tầng thứ năm mươi lăm đấy, mà còn không tốn bao nhiêu sức nữa.
- Ma Thần Lĩnh Chủ tầng thứ năm mươi lăm kia tên gì vậy?
Tiểu Hoàng bộp chộp hỏi.
- y….
Chu Yếm sửng sốt, hình như Bạch Trạch không cho mình nói cái này.
Mình phải trả lời thế nào nhỉ.
Một giây, hai giây, ba giây qua đi.
- Ta bận việc nhà rồi, ngày mai lại tới tìm các ngươi, không gặp không về.
Chu Yếm đứng dậy cao từ, quay người bỏ đi.
Chỉ có hai gia hoả Tiểu Hoàng và Đại Tử tương đối ngốc nghếch vẫn đang thắc mắc không hiểu sao Chu Yếm đột nhiên lại quay về. Cao Bằng và Bàn Đại Hải dường như đã đoán được gì đó, nhìn nhau cười một tiếng.
Đêm đó, về cơ bản quái vật truy sát ác ma cũng đã quay về đại bản doanh nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại đám ác ma đang kéo dài hơi tàn ở dã ngoại.
Giới Qua Chiến Trường cũng có mặt trăng, đây là hình chiếu của mặt trăng từ Cửu Thiên tiếp dẫn đến.
Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi cả vùng đất.
Thi thể trên chiến trường đã được dọn dẹp sơ bộ, chỉ còn lại một vài tàn thi đẳng cấp không cao không có mấy giá trị .
Chiến trường hoang vu có vẻ hơi âm trầm.
Tại một nơi hẻo lánh trên chiến trường, xuất hiện một bóng mờ.
Tiềm phục dưới bóng mờ là một ác ma da đen cao không đến một mét, có thể gọi là người tí hon trong tộc bầy ác ma.
Mục đích của tiểu ác ma da đen này rất rõ ràng. Đầu tiên, nó thận trọng quan sát bốn phía, xác nhận không có ai tiềm phục trong bóng tối mới biến thành một bóng mờ bơi về phía trung tâm chiến trường.
Động tác của nó không để lại dấu vết gì, bóng mờ tiềm phục nhẹ nhàng linh hoạt như một con cá bơi dưới nước.
Cuối cùng, nó dừng lại. Tiểu ác ma ngẩng đầu, giữa mi tâm của nó có một ấn ký màu trắng.
Tiểu ác ma quỳ một chân xuống đất, dùng máu tươi đã cạn khô trên thi thể xung quanh vẽ một trận pháp hiến tế nào đó.
Trên không của trận pháp lơ lửng một màn sương mù màu đỏ thẫm, tiểu ác ma run rẩy ngã xuống đất rồi rơi vào hôn mê.
Một lát sau nó mở mắt, chậm rãi bay lên không.
Hai tay nó giang ra hai bên, hai chân phiêu phù trong hư không.
Trong mắt toả ra hồng quang quỷ dị.
- Giới Qua Chiến Trường quen thuộc.
Giọng nói khàn khàn từ cổ họng nó vang lên:
- Ha ha ha, để ta tặng cho các ngươi một món lễ vật lớn.
Cơ thể tiểu ác ma hòa tan, tựa như ngọn nến bị nung chảy, bao gồm cả con mắt, cơ thể đều hoá thành một bãi dung dịch màu đen thấm xuống đất.
Dưới mặt đất một ngàn mét.
Một cái kén do những sợi tơ màu đỏ như máu tạo thành nằm gọn trong lòng đất, mặt ngoài cái kén là vô số sợi tơ màu đỏ đan xen vào nhau, tựa như rễ cây tràn ngập khắp lòng đất.
Nó hấp thụ tất cả máu tươi còn sót trên chiến trường.
Dung dịch màu đen chui vào trong kén.
Một khắc sau, cái kén có động tĩnh.
Co vào phía trong, sau đó chầm chậm nở rộng, tựa như một trái tim đang đập.

- Chúng ta thu dọn thi thể trên chiến trường thôi.
Một ngự sử dị tộc chừng hơn ba mươi tuổi đi trước, sau lưng hắn là một con ngự thú Hắc Bạch Trường Vĩ Viên. Nhìn chiến trường chẳng có một ai, ngự sử dị tộc nở nụ cười. Xem ra hôm nay mình tới sớm rồi, đến giờ mà chẳng có lấy một ai.
Động tác của Hắc Bạch Trường Vĩ Viên rất nhanh.
Nó rất nhẹ nhàng nâng hai cỗ thi thể đặt trên vai.
Gã ngự sử dị tộc đi trong đống thi thể, xem xét, phân loại, muốn cố gắng chọn lấy những thi thể có giá trị cao hơn.
Dù sao thì vừa đi vừa về một chuyến tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, đương nhiên hắn phải tối đa hoá lợi ích.
- Rống!
Chợt hắn nghe thấy ngự thú rống lên đầy bất an.
Sắc mặt ngự sử đanh lại, không tiếp tục chọn thi thể nữa, chuẩn bị rời đi ngay lập tức.
Xoay người, một bóng cơ hồ dán sát vào mặt hắn.
- A!
Ngự sử giật nảy mình, ngã ngửa ra đằng sau.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, bóng đen trước mặt mình là một người bù nhìn đầy vết máu loang lổ.
Trên hai hốc mắt của bù nhìn treo mười mấy viên nhãn cầu. Nhìn tơ máu màu lục trên những con mắt to có nhỏ có, đáy lòng hắn dâng lên một suy đoán khủng khiếp.
Nửa thân trên con bù nhìn mặc một bộ đồ chiến đấu của ngự sử dị tộc, trên ngực vẫn còn mang minh bài thân phận loang lổ máu.
- Ngươi…
Ngự sử dị tộc liên tục lùi lại, ngã phịch xuống đất.
Sau đó hắn nhẹ nhàng thở ra. Con bù nhìn rơm này không có động tác gì hết, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ.
Ngự sử dị tộc lộn nhào đứng đậy, chạy ra phía xa.
Oanh.
Đột nhiên hắn đụng ngã thứ gì đó.
Quay đầu lại liền thấy một con bù nhìn bị đụng ngã xuống đất.
Rơm rạ trên mặt con bù nhìn tách ra, lộ ra một lỗ đen sâu hoắm, trầm thấp nói:
- Ngươi đụng phải ta, cho nên… chúng ta cùng chơi một trò chơi.
Lộc cộc.
Ngự sử dị tộc giả vờ lui lại, con Hắc Bạch Trường Vĩ Viên chạy tới sau lưng chủ nhân. Đứng bên cạnh chân ngự thú của mình, cảm giác căng thẳng trong lòng hắn cũng nhạt đi không ít.
- Đánh chết nó!
Ngự sử dị tộc tàn nhẫn hạ lệnh.
Trò chơi sao? Ta và ngươi chơi cái rắm ấy!
Con bù nhìn không tỏ thái độ gì, chỉ nâng tay phải lên rồi nhẹ nhàng nhếch lên một cái.
Một cái móc rỉ sét loang lổ từ trong người nó bay ra, đâm vào Hắc Bạch Trường Vĩ Viên.
Sau đó linh hồn sinh động như thật của Hắc Bạch Trường Vĩ Viên bị móc sắt khoá chặt lại.
Ngự sử dị tộc cứng đờ, hắn còn tưởng mình bị trúng chướng nhãn pháp gì đó.
Hắc Bạch Trường Vĩ Viên ngã rầm xuống đất.
Ngự thú chết, huyết khế phản phệ, ngự sử dị tộc phun ra một ngụm máu. Dường như cả người bị rút sạch tinh khí, lại tựa như ba ngày không ngủ, hoàn toàn suy sụp.
- Chúng ta chơi trò chơi đi?
Giọng nói của con bù nhìn rơm quanh quẩn bên tai hắn.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận