Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 345: Khô Lâu Vương

Chương 345: Khô Lâu Vương
Dường như Dương Khô đã nghĩ tới điều gì, hơi biến sắc mặt,
- Tất cả mọi người lui ra sau, giữ khoảng cách năm trăm mét với bãi cát!
Từ lúc nhìn thấy Hải Dương San Hô Vương Thú nổi lên mặt nước đã có một số người lặng lẽ lui về phía sau.
Sau khi nghe được mệnh lệnh thì càng ngựa không ngừng vó lập tức lùi lại.
Hải Dương San Hô Vương Thú căn bản không hề che giấu khí tức của mình, khí tức cường hãn tựa như mặt trời nóng bỏng chiếu xuống mặt đất.
Một phương quái vật ở trong phạm vi bao phủ của Hải Dương San Hô Vương Thú hưng phấn điên cuồng, kích động nhảy lên mặt nước, trong miệng phát ra từng tiếng kêu bén nhọn.
Tiểu Hoàng chú ý tới những người xung quanh đều chạy ra sau không một ai chờ nó, lập tức có chút luống cuống.
Thất tha thất thểu kéo Hải Vương Điện Man đã chết đi theo, liều mạng kéo về phía sau.
Cao Bằng đã nói, nếu như kéo con cá chình này về thì sẽ cho nó 500 đồng tiền.
Đây chính là năm trăm đồng tiền đó!
Tiền tiêu vặt một tháng của nó chỉ mới ba trăm bảy mươi lăm đồng, chỉ một con đã bù đắp được hơn một tháng thu nhập.
Tiểu Hoàng cuống lên, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Diễm từ đỉnh đầu bay qua,
- Cạc… Hạc mập… Hạc mập… Mau đánh ta.
- Tên trọc chết tiệt!
Tiểu Diễm nghe xong liền tức giận, há miệng phun một đoàn lửa lên trên người Tiểu Hoàng. Thiêu chết cái con vịt trọc lông nhà ngươi, nướng ngươi thành vịt quay!
Tiểu Hoàng bị lửa thiêu híp mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Hỏa diễm tiếp tục thiêu đốt, mỗi một giây được tính tổn thương một lần, hỏa diễm dần dần tắt đi ở giây thứ tám. Thể tích Tiểu Hoàng cũng theo đó tăng lên tám lần, dài rộng cao đều biến thành gấp đôi lúc đầu, bây giờ đã là một con vịt lớn khôi ngô cao chừng bảy mét.
Lúc lôi kéo con quái vật này đúng là ung dung hơn rất nhiều. Tiểu Hoàng cảm giác cái eo của mình thẳng lên, lưng không cong, hơi thở cũng không hổn hển nữa, một hơi đã kéo đi mấy trăm mét.
Dương Khô lại liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng.
Hả?
Xoa xoa mắt mình,
- Cái con vịt này. . .
Rõ ràng vừa rồi đâu có lớn như vậy, chẳng lẽ con vịt này còn có thể biến lớn nhỏ nữa sao?
Dương Khô chỉ hiếu kỳ nhìn Tiểu Hoàng thêm một chút liền thôi, trên thực tế hắn cũng không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này.
Trên mặt biển, rất nhiều vây cá giống như loan đao cắt vào mặt nước nhanh chóng đến gần bờ, tựa như tàu ngầm công kích.
- Không phải là cá mập đấy chứ?
Có người hỏi.
- Có chút giống, nhưng vây của con cá này là màu vàng kim, vây cá mập không có màu như vậy.
- Đó là cá gì?
- Mọi người cẩn thận, đây không phải cá mập, đây là Hoàng Kim Liêm Ngư. Mặc dù không phải cá mập, nhưng tính nguy hiểm của chúng nó tuyệt đối không thua cá mập!
Sắc mặt Dương Khô lập tức trở nên ngưng trọng. Lúc trước hắn xem rất nhiều tư liệu về quái vật, vừa vặn có thuộc tính của đám Hoàng Kim Liêm Ngư này.
【 Tên quái vật 】: Hoàng Kim Liêm Ngư
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 11 ---- cấp 20 (cấp Tinh Anh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Phổ Thông (phẩm chất Tinh Nhuệ) ( phẩm chất Hoàn Mỹ)
【 Năng lực quái vật 】: Vây cá sắc bén Lv1
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Kim
【 Nhược điểm quái vật 】: 1. Hai bên trái phải mang cá
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Do Liêm Ngư tiến hóa thành, kế thừa đặc tính quần cư của chúng, thích sinh hoạt ở khu vực nhiều đá ngầm, sống bằng cách rỉa bọt biển và hải tảo trên đá ngầm. Bởi vì ăn vào lượng lớn bọt biển và hải tảo mọc ra trên thân Hải Dương San Hô Vương Thú, nên sinh ra tình cảm ỷ lại đặc biệt với Hải Dương San Hô Vương Thú.
- Mau lui lại! Nhanh chóng rời khỏi nơi đó!
Phía sau có người lớn tiếng hò hét.
Phần lớn người trên bãi nước cạn đều rút lui, nhưng cũng có số ít người không kịp thời lui lại. Vừa rồi cơn sóng lớn kia đã để lại rất nhiều thi thể quái vật ở trên bãi nước cạn, dưới sự vội vàng không ai mang thi thể đi, có số ít người ôm tư tưởng may mắn muốn nhặt nhạnh chỗ tốt.
Hoàng Kim Liêm Ngư đã bơi đến, liêm đao sắc bén màu vàng chẻ đôi mặt nước, dường như từng dãy loan đao màu vàng nhanh chóng chém tới.
Mấy Ngự Sử đang ở trong vùng nước cạn nhặt thi thể nghe thấy mấy người phía sau hò hét mới kịp phản ứng, cuống quít vội vàng đứng dậy chạy trốn, nhưng ở trong nước thì tốc độ của người làm sao có thể so sánh với quái vật biến dị ở hải dương được.
Có vài người coi như thông minh, dù ở lại bãi nước cạn cũng cách rất gần khu vực phía sau. Mặc dù thi thể quái vật ít một chút, nhưng chỉ cần phản ứng nhanh thì vẫn có thể chạy lên trên bờ.
Nhưng cũng có một vài người đi vào sâu một chút, nhìn thấy vây cá như loan đao sau lưng, người này thất kinh la lên,
- Cứu ta, mau cứu ta đại hắc!
- Gâu!
Sau lưng hắn cách đó không xa, Kim Cương Đức Mục Khuyển vác theo mấy thi thể hải thú trên lưng há miệng gào thét. Sau đó thân thể hơi run lên, trực tiếp hất mấy thi thể hải thú trên lưng xuống biển, mở rộng tứ chi ra điên cuồng xông về phía chủ nhân của mình.
Nhảy lên cao mười mét, hung hăng vỗ xuống một chưởng!
Một con Hoàng Kim Liêm Ngư cách chủ nhân nó chỉ có ba mét bị một trảo đập bay, choáng váng bơi loạn trong nước.
Nhưng bọn họ cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm, đây chỉ là một con Hoàng Kim Liêm Ngư có khoảng cách gần nhất. Ở phía sau con Hoàng Kim Liêm Ngư này không xa có bảy, tám con Hoàng Kim Liêm Ngư khác từ các phương hướng giết tới, tựa như một bầy sói xảo trá!
Gã Ngự Sử kia rốt cục ý thức được không ổn, cuống quít bò lên trên lưng Kim Cương Đức Mục Khuyển, hai chân gắt gao co lại thành một đoàn, ôm chặt cổ Kim Cương Đức Mục Khuyển,
- Đại hắc, chúng ta đi mau.
Kim Cương Đức Mục Khuyển bình tĩnh quét mắt nhìn Hoàng Kim Liêm Ngư đang bao vây xung quanh, mày nhíu lại thành một chữ Xuyên. Vừa đi một bước, chân phải mềm nhũn kéo theo thân thể nghiêng sang một bên.
Lúc này cơn đau rát mới theo miệng vết thương truyền vào thần kinh của nó. Một chưởng vừa rồi mặc dù đã đập bay Hoàng Kim Liêm Ngư, nhưng vây lưng còn sắc bén hơn so với cương đao kia cũng cắt ra một vết thương thật dài trên chân nó.
Nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt âm trầm hung ác, răng nanh nhe ra, trong cổ họng phát ra âm thanh cảnh cáo trầm thấp, đồng thời chậm rãi rút lui, bàn chân giẫm trên mặt nước vang lên tiếng giòn giã, thân thể khập khiễng.
Hoàng Kim Liêm Ngư bao vây nó không ngừng xoay quanh, cũng không sốt ruột tấn công.
- Đi mau, bọn nó đang chờ đồng bạn.
Gã Ngự Sử nằm trên lưng Kim Cương Đức Mục Khuyển hơi biến sắc mặt, vội vàng thấp giọng nói.
Kim Cương Đức Mục Khuyển không chút do dự quay người chạy về phía bờ, nhưng bởi vì bàn chân bị thương nên lúc chạy phải chịu ảnh hưởng nhất định. Nhìn thấy Kim Cương Đức Mục Khuyển chạy trốn, Hoàng Kim Liêm Ngư vẫn du đãng ở xung quanh lao ra như mũi tên!
- Gâu gâu gâu!
Kim Cương Đức Mục Khuyển vừa kêu vừa chạy, độ cứng của bộ lông có thể so với tơ thép bị Hoàng Kim Liêm Ngư chém đứt, một đám Hoàng Kim Liêm Ngư không cần nhảy ra khỏi mặt nước, chỉ cần không ngừng vây quanh rồi bơi lướt qua là có thể cắt bụng nó ra.
Ở trong nước, tốc độ của Hoàng Kim Liêm Ngư nhanh hơn rất nhiều so với nó, một đám Hoàng Kim Liêm Ngư vây quanh nó bơi tới bơi lui.
Máu tươi nhuộm đỏ khu vực nước biển xung quanh Kim Cương Đức Mục Khuyển.
- Cứu tôi với, xin mọi người hãy cứu tôi với. . . Không, xin mọi người hãy cứu Đại Hắc đi. Tôi đáng chết, Đại Hắc không đáng chết.
Người nằm nhoài trên lưng Kim Cương Đức Mục Khuyển gào khóc với những người ở bờ bên kia.
Có người ánh mắt lạnh lẽo, nét mặt không chút cảm xúc. Bọn họ đã nhìn quen sinh tử, kẻ tham lam thì tự ăn quả ác.
Cũng có người lộ ra vẻ do dự, hoài nghi người này đang cố ý diễn kịch như thế.
Kim Cương Đức Mục Khuyển đột nhiên cúi đầu ngắm thẳng một con Hoàng Kim Liêm Ngư dưới thân sau đó cắn mạnh, mồm miệng tràn đầy máu tươi. Khóe môi bị liêm đao sắc bén cắt ra một vết thương thật dài, lộ ra thớ thịt non hồng bên trong.
Nhưng mà con Hoàng Kim Liêm Ngư kia cũng bị cắn xuyên vảy giáp, cố gắng giãy dụa ở trong miệng Kim Cương Đức Mục Khuyển.
Cao Bằng nhìn về phía người nằm trên lưng Kim Cương Đức Mục Khuyển, trong thanh trạng thái của người này biểu hiện ra trạng thái【 Áy náy 】. Cao Bằng nheo mắt lại, vỗ lên bắp chân Tiểu Diễm bên cạnh,
- Tiểu Diễm, đi ăn chút đồ ăn vặt đi.
Tiểu Diễm hóa thành một luồng hỏa diễm bay lên, hỏa diễm cực nóng kéo ra một cái đuôi lửa thật dài phía sau lưng, nháy mắt lướt qua mặt biển. Tiểu Diễm chỉ khẽ điểm xuống mặt biển một cái, trong miệng lập tức ngậm lấy một con Hoàng Kim Liêm Ngư đang không ngừng giãy dụa.
Liêm đao của Hoàng Kim Liêm Ngư có thể dễ dàng cắt đứt da lông của Kim Cương Đức Mục Khuyển, nhưng khi đụng vào mỏ chim của Tiểu Diễm thì chỉ tạo ra một tiếng vang giòn tan, có vẻ rất vô lực.
Vừa nhẹ nhàng dùng lực, tròng mắt Hoàng Kim Liêm Ngư bị ngậm trong miệng đã sắp lòi ra, giống như bị một đôi đũa trực tiếp kẹp chết, sau đó theo yết hầu nuốt vào bụng.
Tiểu Diễm chép miệng. Hương vị không ngon lắm, có hơi khô khốc, hơn nữa còn có chút mặn.
Nhưng mà ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ, thế là lại hóa thành một thanh lợi kiếm từ trên trời giáng xuống nhanh chóng điểm qua mặt nước mấy lần, từng con Hoàng Kim Liêm Ngư bị mỏ chim đâm ra một cái lỗ thủng, một ngụm một con nuốt xuống bụng.
- Tiểu Diễm giải quyết nhanh lên, con Quỷ Bức Hồng lớn kia lại sắp tới nữa rồi!
Cao Bằng nhìn thấy một đoàn bóng đen trên mặt biển không ngừng đến gần, lập tức lên tiếng nhắc nhở Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm nghe xong thì từng cái lông đuôi đều dựng thẳng, bộ lông rậm rạp xù lên,
- Ta sớm muộn. . . Ta sớm muộn. . .
Kêu lên vài câu nói hung ác, cuối cùng rầm rì rầm rì phun ra một đám lửa vào mặt biển sau lưng Kim Cương Đức Mục Khuyển, đốt cho nước biển sôi trào, Hoàng Kim Liêm Ngư phía sau dồn dập tránh né.
Dựa vào thời gian Tiểu Diễm kéo dài, rốt cục Kim Cương Đức Mục Khuyển và người trên lưng nó cũng đến được bờ. Áo thun màu đen ướt đẫm nước biển dính sát vào người, mái tóc ướt nhẹp cũng dính lên tai, lên lông mày của hắn,.
Có Kim Cương Đức Mục Khuyển bảo vệ nên gã Ngự Sử kia cũng không hề bị bất kỳ tổn thương gì, chỉ phải chịu một chút kinh hãi mà thôi. Nhưng mà bốn chân của con Kim Cương Đức Mục Khuyển dài hơn bốn mét này đã mềm nhũn, bịch một tiếng ngã xuống bãi cát, ở bên ngoài bụng và tứ chi chậm rãi chảy ra rất nhiều máu tươi. . .
Một đám người đi đến vây xem, có người thở dài,
- Anh cũng quá bất cẩn rồi, anh xem ngự thú vì cứu anh mà bị thương thành như vậy.
- Lúc đó Dương tư lệnh bảo chúng ta rút lui thì không chịu đi, bây giờ ngự thú của anh phải trả nợ vì chính sự tham lam của anh.
Có một vài nhân sĩ yêu ngự thú dồn dập mở miệng chỉ trích hắn.
Ngự Sử quỳ trên mặt đất, liều mạng bịt miệng vết thương của Đức Mục Khuyển lại, nhưng tay gã quá nhỏ so với vết thương, máu tươi vẫn cứ chảy ra không ngừng.
Cũng có vài người càng lý trí nên thờ ơ lạnh nhạt, chỉ liếc mắt nhìn qua. Việc không liên quan đến mình thì để qua một bên, nhìn một chút rồi lập tức xoay người rời khỏi.
Còn có người an ủi hắn,
- Giữ được mạng là chuyện tốt, chắc chắn quân đội bên kia có ngự thú loại trị liệu, đi tìm người của quân đội đi.
Kim Cương Đức Mục Khuyển lè lưỡi liếm chủ nhân nó một cái, ánh mắt bình tĩnh, trong mắt chỉ có ỷ lại và tín nhiệm với chủ nhân của mình.
Hạ Vưu Khê quỳ trên mặt đất, hốc mắt đỏ lên.
Trong lòng tràn đầy tự trách và áy náy. Hắn cũng chỉ muốn mang thi thể những con hải thú mà Đại Hắc giết chết về bán đi sau đó mua tài liệu để Đại Hắc có cơ hội tiếp tục tiến hóa, nhưng không nghĩ tới. . .
- Tránh ra một chút, nếu như anh không muốn để cho ngự thú của mình chết.
Cao Bằng vỗ vỗ vai của hắn.
Trạng thái của Kim Cương Đức Mục Khuyển đã hạ thấp đến “thương thế nghiêm trọng”, đang phát triển thành “thương thế trí mệnh”.
Hạ Vưu Khê nhìn thấy Tiểu Diễm đứng sau lưng Cao Bằng, nhận ra con ngự thú này vừa rồi đã cứu mình, trên mặt nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc,
- Lúc nãy cám ơn ngươi. . .
- Tránh ra một chút.
Cao Bằng nhấc hắn lên ném sang một bên, nếu để cho hắn tiếp tục trì hoãn như vậy thì con ngự thú này sẽ phải chết.
Kim Cương Đức Mục Khuyển nhìn thấy chủ nhân bị nhấc lên, giãy dụa ngồi dậy muốn lớn tiếng sủa với Cao Bằng.
Cao Bằng xách nó đặt lên trên bờ cát,
- Chủ nhân còn chưa biết thế nào, nhưng ngự thú đúng là rất trung tâm. A Xuẩn, thi triển năng lực cứu nó.
Đợi mấy giây không có phản ứng, Cao Bằng tiếp tục hô một tiếng,
- A Xuẩn, A Xuẩn!
- Phốc kỷ, phốc kỷ?
A Xuẩn đang ngủ gà ngủ gật lúc này mới kịp phản ứng tiếng gọi của Cao Bằng. Lật đật từ trên vai Cao Bằng bay xuống, không ngừng quay xung quanh hắn, bộ dáng đầy vẻ mê mang.
- Mau thi triển năng lực trị liệu hệ Mộc với con chó lớn này đi!
A Xuẩn ngây người. . .
Năng lực trị liệu, ta có năng lực trị liệu sao?
Nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc lúc này của nó, Cao Bằng suýt chút đã phun ra một ngụm lão huyết. Có phải rất lâu chưa từng dùng tới năng lực này nên ngươi đã quên mất rồi hay không?!
Tốt xấu gì ngươi cũng là cấp 35, mặc dù hệ Mộc là thuộc tính phụ, nhưng chỉ trị liệu cho một con ngự thú cấp 20 Tinh Anh thì không có vấn đề gì, kết quả không nghĩ tới cái con sứa ngu ngốc này lại nháo thành như vậy.
Còn may chính mình có chuẩn bị thai. . . Không, còn may chính mình có chuẩn bị phương án khác!
Cao Bằng bảo A Ngốc ngồi xổm xuống, ngắt lấy mấy sợi lông tơ nhỏ màu trắng trên gốc bồ công anh ở đỉnh đầu nó.
Bóp nát rồi đắp lên vết thương Kim Cương Đức Mục Khuyển. Lông tơ màu trắng tiếp xúc với vết thương trong nháy mắt liền hòa tan, tỏa ra bạch quang óng ánh, vết thương đang không ngừng chảy máu rất nhanh đã cầm máu, nhưng vết thương cũng chưa khỏi hẳn.
Đẳng cấp của Âm Dương Kim Trâm Thảo mới chỉ có cấp 7, năng lực trị liệu có hạn.
Nhớ lại một hồi lâu cuối cùng A Xuẩn mới nhớ tới phải làm sao để thi triển năng lực của mình.
Ê a một tiếng, mười mấy cái xúc tu tùy tiện nhét vào miệng vết thương, xúc tu dường như bóng đèn nhỏ thắp sáng tỏa ra lục quang trong suốt thanh tịnh.
Vết cắt dần dần khép lại, hô hấp của Kim Cương Đức Mục Khuyển cũng dần dần bình ổn.
- Cám ơn, cám ơn!
Hạ Vưu Khê quỳ trên đất dập đầu với Cao Bằng.
Cao Bằng ngáp một cái, chậm rì rì tránh khỏi.
- Tôi chỉ xem ở trên phần trung tâm của ngự thú mới ra tay giúp anh mà thôi, chớ suy nghĩ quá nhiều.
A Xuẩn một lần nữa rơi vào trên vai Cao Bằng, đắc ý tranh công với hắn,
- Ta lợi hại không? Có phải ta cực kỳ đẹp trai hay không?
- Đúng đúng đúng, A Xuẩn đẹp trai nhất.
. . .
- Nghe nói bên này có người bị thương, người bị thương ở đâu?
Một sĩ quan cao tầng của quân khu Dương Thành mang theo mấy tên binh sĩ và mấy ngự thú vội vàng chạy tới.
- Đã được ngự thú của Khô Lâu Vương chữa trị xong.
Có người chỉ vào Cao Bằng đang trêu chọc ngự thú ở phía xa.
Sĩ quan cao tầng đưa mắt nhìn Cao Bằng, lập tức nhận ra hắn,
- Hóa ra Khô Lâu Vương ở khu vực này.
Bởi vì ngự thú thành danh của Cao Bằng chính là Hài Cốt Bạo Quân A Ngốc, lại thêm Mộc Khổng Tước Khô Lâu, Tổ Vương Ngô Công Khô Lâu cùng với Sáp Sí Lôi Viên Khô Lâu đi theo sau lưng A Ngốc, người ở bên ngoài cho rằng ngự thú của Cao Bằng có một nửa đều là Khô Lâu.
Cho nên ở Dương Thành bên này có người đã đặt biệt danh cho Cao Bằng là Khô Lâu Vương.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra , chờ sau khi trận chiến tranh này kết thúc, danh hào Khô Lâu Vương của Cao Bằng sẽ theo mấy Ngự Sử đến từ các khu vực khác trên toàn thế giới truyền ra.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận