Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 752: Ghét Nhất Người Đâm Thọc

Chương 752: Ghét Nhất Người Đâm Thọc
- Cái gì mà Chuẩn Thần hệ Quang có sức phá hoại mạnh nhất chứ? Thêm nhiều tiền tố như thế, nghe thì uy phong lẫm liệt, nhưng thực ra chỉ là một con gà yếu nhớt!
Chiêu Tài há ngoác miệng, đứng thẳng hai chân sau, tựa như một con chuột chũi nắm chặt móng vuốt nhỏ điên cuồng gào thét.
Chiêu Tài thực sự không nhịn được, tên gia hỏa Tiểu Hoàng này thực sự rất quá đáng với bổn đại thử ta đây.
- A!
Tiểu Hoàng cười lạnh:
- Nếu đối thủ của nó là ngươi, thì ngươi chết lâu rồi.
Ngụ ý là, cái đồ yếu ớt nhà ngươi không đáng nhắc tới.
- Phá Phôi Giả đại nhân thế mà lại thua!
Đám ngự thú còn lại vô cùng hoảng sợ.
Phá Phôi Giả đại nhân là cường giả nằm trong top 3 dưới tay đại nhân đó.
Ấy vậy mà chỉ một chiêu đã bị miểu sát, làm sao chúng không hoảng sợ chứ?
Tên tuổi Phá Phôi Giả đại nhân ở Đế quốc Thánh Đà cực kỳ nổi danh, thậm chí còn được đánh giá là có cơ hội đột phá Thần cấp.
Đột nhiên, một cái mạng nhện màu đỏ từ trên trời phủ xuống, một mẻ hốt gọn đám ngự thú còn lại.
Trong khe hở của mạng nhện, rất nhiều sương mù len lỏi thấm ra ngoài.
Đám ngự thú chạm phải sương mù lập tức toàn thân mềm nhũn, dù vẫn còn ý thức nhưng đều ngã lăn xuống đất.
Một con ngự thú nửa thân trên là người, nửa thân dưới là nhện thả người nhảy tới từ rất xa.
- Thú Yêu đại nhân!
Đám ngự thú trong mạng nhện không thể tin hô lên.
Chúng không thể ngờ kẻ tấn công mình lại là Thú Yêu Chu đại nhân!
- Im mồm!
Một giọng nữ lạnh lẽo từ miệng Dục Vọng Thú Yêu Chu vang lên:
- Các ngươi tự ý tập kích khách quý của Nhị điện hạ, khiến cho Nhị điện hạ hết sức tức giận. Các ngươi chuẩn bị chịu phạt đi!
Ầm!
Một nắm đấm to lớn nện lên mặt Dục Vọng Thú Yêu Chu.
Cổ Dục Vọng Thú Yêu Chu vang lên tiếng gãy rắc rắc. Nó ngửa người ra đằng sau, ngã xuống đất ầm một cái.
- Ngươi!!!!
Trong mắt Dục Vọng Thú Yêu Chu có thể phun ra lửa.
- Còn không phục sao?
Tiểu Hoàng lẩm bẩm, xoa xoa nắm đấm của mình.
Sau đó lại là một quyền nữa.
Lần này Dục Vọng Thú Yêu Chu đã có chuẩn bị, nó ngửa ra phía sau tránh thoát nắm đấm của Tiểu Hoàng. Sau đó, nó thấy bụng tê rần.
Một cái chân vịt thô to đá vào bụng nhện.
Thú Yêu Chu bị đạp bay xa hơn trăm mét, bụng lõm xuống thành một cái hố.
- Nghiệt chướng, ngươi chịu phục chưa?
Tiểu Hoàng nhàn nhạt hỏi. Nó nâng chân phải lên, tay trái cạy bùn dính trên kẽ hở của chân vịt.
Thú Yêu Chu bò dậy, chật vật nôn ra một ngụm máu.
Nó hung ác nhìn Tiểu Hoàng.
Hung hãn nói:
- Ta nói, ta không có ác ý! Các hạ, chẳng lẽ đây cũng là ý của ngươi?
Thú Yêu Chu quay sang nhìn Cao Bằng.
Cao Bằng khẽ cười, đáp:
- Ngự thú của ta mà nổi điên, ta cũng không cản nổi. Thực sự đây không phải ý của ta.
Ầm!
Một nắm đấm to bằng cái nồi rơi xuống đỉnh đầu Thú Yêu Chu.
- Ngươi còn cáo trạng?
- Xem ta có hút chết ngươi không.
- Ngươi kiện đi, kiện nữa đi!
- Con mẹ nó, ta ghét nhất là kẻ đi đâm thọc.
Đại Tử trợn trừng hai mắt, một lát sau nó chột dạ sờ sờ bụng.
Tiểu Hoàng nói con nhện kia, không liên quan đến mình.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Thú Yêu Chu thoi thóp giơ móng vuốt lên.
Không phải nó không muốn phản kháng, mà nó phản kháng cũng vô dụng.
Móng vuốt của nó chỉ có thể tạo ra chút vệt máu trên mặt con vịt này, nọc độc cũng không có tác dụng.
- Đại nhân, chắc hẳn bọn họ bị người của Đại Điện hạ mê hoặc. Nhị Điện hạ vừa mới biết, ngài ấy nói nhất định sẽ cho ngài một công đạo.
Thú Yêu Chu đứt quãng nói với Cao Bằng.
Cao Bằng giơ tay phải lên.
Nắm đấm của Tiểu Hoàng lơ lửng giữa trời. Nó nhìn chằm chằm Thú Yêu Chu một lát, lại nhổ một cục đờm vào mặt con nhện:
- Coi như ngươi may mắn! Nếu không có Cao Bằng, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi.
Khí thế toàn thân trên dưới của Tiểu Hoàng không khác gì một kẻ lưu manh du côn.
- Ngươi không tham dự vào chuyện này, không liên quan tới ngươi.
Cao Bằng tiến tới đỡ Thú Yêu Chu dậy, sau đó thở dài trách trời thương thân.
Thú Yêu Chu mơ hồ sinh ra ảo giác, dường như trên đầu người thanh niên trước mặt này có một quầng sáng lơ lửng.
- Tiểu Thảo, chữa thương giúp nàng đi. Ngươi đi đi.
Câu trước là nói với Tiểu Thảo. Câu sau là nói với Thú Yêu Chu.
- Đại nhân, bọn họ…
Thú Yêu Chu nói.
- Đã làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt.
Cao Bằng ôn hòa nói.
Thú Yêu Chu thở dài gật đầu, không còn miễn cưỡng nữa:
- Được.
Ánh sáng chữa trị bao phủ Thú Yêu Chu.
Vết thương ngoài thân thể Thú Yêu Chu bị Tiểu Hoàng đánh ra đang khép lại nhanh chóng.
Dù Tiểu Hoàng đánh rất hung ác, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Vì thế lành rất nhanh.
Thú Yêu Chu nhìn chằm chằm Cao Bằng, giữa mi tâm xuất hiện một hình người.
Một thiếu phụ dị tộc tóc ngắn ngang tai, trên người mặc váy liền thân màu đen.
Cô ta xoay người cưỡi lên lưng Thú Yêu Chu, kiêng kị quay đầu liếc nhìn Tiểu Hoàng rồi quay người rời đi.
- Chúng ta là người của Nhị Điện hạ…
- Tha cho chúng ta…
- Đại nhân, ta biết sai rồi.
Ách!
Lập tức tiếng kêu la im bặt.
Mắt lồi ra, miệng há hốc, hư ảnh linh hồn chậm rãi rời bỏ cơ thể bay ra.
Sương mù xám lượn lờ, linh hồn hóa thành từng đường vân xám tiến vào lòng bàn tay A Ngốc.
Xoạt
Rắc…
Hàm răng của A Ngốc nhẹ nhàng di chuyển, bình tĩnh nhai nuốt.
Miếng sắt màu đỏ sậm được Cao Bằng chia xuống.
Mỗi một ngự thú được chia một miếng.
Miếng sắt này có thể dựng nên một đạo bình chướng vô hình. Bình chướng có thể ngăn cách huyết khí trong không khí ở bên ngoài, dường như trong không gian xảy ra biến hóa gì đó.
Một bên khác, trong cung điện, Nhị Điện hạ cũng nhận được tin tức từ Cửu Thiên truyền tới.
Tất cả mọi người tập kích Cao Bằng đều bị giết.
Nhị Điện hạ nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới giãn ra.
Chết thì chết đi.
Dù sao cũng chỉ là một đám ngu xuẩn không có đầu óc mà lại không chịu nghe lời.

Trên không trung, thiên thạch màu đỏ trôi nổi lơ lửng.
Trong mắt Bàn Đại Hải, những thiên thạch này đều bị xích sắt đỏ sậm quấn quanh.
Xiềng xích không phải một sợi dài, mà là nhiều khúc nối lại.
Vầng sáng màu đỏ thâm trầm lượn lờ quanh sợi xích.
Đám Cao Bằng tiếp cận, xiềng xích lay động kịch liệt, dường như bên trong thiên thạch có chứa quái vật nào đó vậy.
Mặt ngoài thiên thạch hiện ra hình người.
Sát ý điên cuồng từ trong đó truyền tới.
Một hư ảnh hình người tay cầm song kiếm từ trong thiên thạch giết ra.
Thân ảnh sương đỏ hư ảo từ trên cao nhìn xuống, song kiếm cuồng bạo chém ra.
Oanh!
Thập Tự Trảm cong vẹo, vị trí rất xa xôi.
Khoảng cách với đám Cao Bằng tầm hơn trăm mét.
- Hống hống hống…
Song Kiếm Hồng Vụ Chiến Sĩ điên cuồng cắt chém trong không khí.
Đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ, lát sau lại xuất hiện giữa không trung.
Thuấn trảm màu đỏ phô thiên cái địa.
Rậm rạp chằng chịt hồng quang, vô cùng vô tận.
Chớp mắt, mặt đất bị chém ra một hố sâu cực lớn.
- Gia hỏa này đang làm cái gì thế nhỉ?
Đại Tử trợn tròn hai mắt, há hốc mồm.
- Không biết!
- Nó đang khoe uy phong sao?
- Có thể đang đấu trí đấu dũng với không khí.
Cao Bằng sờ sờ cằm, cúi đầu nhìn miếng sắt đeo trên cổ.
Là năng lực của miếng sắt sao?
Hắn không biết!
Cao Bằng cũng lười suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy.
Ngáp một cái, rồi uể oải duỗi lưng
- Đi!
Một đoàn người và ngự thú đi qua bên cạnh. Cách đó một trăm mét, một Hồng Vụ Chiến Sĩ tay cầm song kiếm không biết mệt mỏi khai sơn phá thạch.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận