Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 758: Bạo Liệt Hủy Diệt Cự Phủ

Chương 758: Bạo Liệt Hủy Diệt Cự Phủ
Tiểu Hoàng ngứa ngáy khó chịu, không ngừng xoa xoa hai bàn tay.
Dường như nó đã nhìn thấy được cảnh tượng chính mình cầm cái rìu này đại sát tứ phương. Cái rìu khổng lồ như cối xay thịt, bị vung mạnh trong tay Tiểu Hoàng. Một vòng, hai vòng, ba vòng,... tất cả quái vật ngăn trước mặt nó đều bị chặt thành một đống thịt nát.
Nghĩ vậy, Tiểu Hoàng hưng phấn đến run rẩy.
Mặc dù Thần Phủ hung mãnh, nhưng cũng phải nằm trong tay chủ nhân đích thực mới có thể phát huy hết uy lực của nó.
Không có chủ nhân, mười phần năng lực của Thần Khí không phát huy nổi một phần.
Càng ngày càng gần lao tù, không gian cho Thần Phủ phát huy càng nhỏ hơn, uy lực trảm kích của nó cũng nhỏ dần.
Thấy cự phủ bị vây khốn, từ trong bóng tối vang lên một giọng nói quang minh lẫm liệt:
- Dừng tay! Ban ngày ban mặt, dưới càn khôn chiếu rọi, đám người các ngươi đang làm gì cái rìu nhỏ này đấy?
Lời nói vừa dứt, không chỉ những dị tộc kia quay đầu lại nhìn, ngay cả cự phủ bị vây trong lao tù cũng cứng đờ.
Trước mắt bao người, từ bên trái có một con Kim Cương Áp mày rậm mắt to bay tới.
Con vịt này cao bảy thước, dáng người cao to, đứng đó như một toà Lôi Phong Tháp!
- Các ngươi đang làm gì?
Tiểu Hoàng hét lớn:
- Còn không mau buông vị Phủ tiên sinh này ra!
Một phút tĩnh lặng, người dị tộc giống như hồ lô quay sang hướng khác cười hỏi:
- Có phải đây là một kẻ ngu không?
Tai Tiểu Hoàng rất thính, nó nghe thấy cả, đôi mắt to như quả chuông đồng trừng lớn.
- Mẹ nhà ngươi, nói cái gì đó?
Mập mạp cũng không khẩn trương, chỉ cười ha ha. Hắn triệu hồi ra một con quái vật khổng lồ, giống như một con nhím biển được phóng đại gấp ngàn lần. Lực phòng ngự của ngự thú này của ta… Oanh!
Chỉ trong chớp mắt, con nhím biển khổng lồ bị đánh nổ.
Một nắm đấm to lớn xé rách hư không, một tia chớp màu vàng chấn động không gian xuyên qua đầu gã mập.
Nửa thân trên của hắn như vừa bị đạn pháo oanh tạc.
Cứ thế mà không còn gì, chỉ còn nửa thân dưới.
Bên cạnh, nửa thân trên của Tứ Giác Cự Lộc cũng nổ cùng lúc đó.
Khi Tiểu Hoàng xuất hiện lần nữa thì đã cách nơi này ba trăm mét, để lại cho đám người một bóng lưng cao ngạo.
Cánh tay phải của nó rũ xuống, nắm đấm đẫm máu vẫn đang nhỏ giọt.
Không khí lặng đi.
Tứ Tí Thần Viên chớp chớp mắt. Người đàn ông râu ria ngồi bên phải mập mạp hồ lô bất an vặn vẹo cái mông.
- Vịt huynh, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói…
- Gọi ta Hoàng gia gia.
- Được, Hoàng gia gia không nên kích động!
- Vừa rồi các ngươi nói cái gì Điện hạ? Đó là thứ gì?
Tiểu Hoàng cúi đầu thong thả hỏi.
- y... Ngài có chỗ không biết, Điện hạ là Điện chủ Luyện Hồn Điện của chúng ta. Bình thường chúng ta vẫn gọi ngài ấy là Điện hạ.
- Ngươi coi ta là đồ đần à?
Tiểu Hoàng không nhịn được ngắt lời hắn.
- Đại nhân, lưỡi phủ này là của ngài. Nó từng là vũ khí của Liệt Diễm Cuồng Sư Chi Thần, nhưng nó đã vẫn lạc mười năm trước, đến giờ chuôi Thần khí này vẫn chưa có chủ nhân.
Tên đàn ông râu ria nịnh nọt Tiểu Hoàng.
Hừ!
Tiểu Hoàng hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ cự phủ.
Vừa rồi Tứ Giác Cự Lộc chết, lao tù vây khốn Thần Phủ liền tiêu tán, không hiểu vì sao Thần Phủ vẫn ở đó mà không bay đi.
- Ta chính là chủ nhân mới của ngươi!
Tiểu Hoàng nắm vào cán phủ.
Thần Phủ không giãy dụa, mặc cho Tiểu Hoàng nắm lấy cán phủ.
Tay trái Tiểu Hoàng nắm chặt cán phủ. Trong chớp mắt, một đoàn liệt diễm hung mãnh từ Thần Phủ nổ bùng ra, càn quét tứ phương.
Oanh!
Liệt Diễm lan rộng, Tứ Tí Thần Viên, người đàn ông râu ria, và cả Tiểu Hoàng, toàn bộ đều bị ngọn lửa nuốt trọn.
Một lát sau, một cái bóng chật vật chạy ra khỏi đám lửa, nhưng vừa mới thoát ra khỏi lửa không được bao xa đã bị một bàn tay lớn tạo thành từ lửa kéo lại.
A!!!
Tiếng rít thê lương quanh quẩn khắp bầu trời đêm.
- Tiểu Hoàng… không sao chứ?
Đại Tử lo lắng hỏi.
- Là chuyện tốt.
Bàn Đại Hải nheo mắt đáp.
Hoả diễm tạo nên một vòng xoáy, cuối cùng ngưng tụ thành một dải áo choàng màu đỏ vàng quấn quanh cổ Tiểu Hoàng.
Trong hư không, một cái bóng ngẩng đầu đứng giữa thiên địa, một tay xách ngược cự phủ, áo choàng màu đỏ vàng chập chờn theo gió.
【Tên thần khí】: Bạo Liệt Huỷ Diệt Cự Phủ
【Ẩn chứa pháp tắc】: Hoả Diễm Pháp Tắc 9,7%, Phá Hoại Pháp Tắc 2%
Cự phủ ngoan ngoãn thần phục trong lòng bàn tay Tiểu Hoàng, nào còn vẻ bạo ngược trước đó nữa.
- Chắc cũng chỉ có tính cách như Tiểu Hoàng mới có thể hàng phục món Thần Khí này.
Cao Bằng vừa cười vừa nói.
Dường như nghe được hắn vừa nói gì, Bạo Liệt Huỷ Diệt Cự Phủ run lên nhè nhẹ, vang lên tiếng kim loại thanh thúy.
Tiểu Hoàng đá vào mặt Thần Phủ:
- Náo cái rắm. Đây là đại chủ nhân của ngươi! Gọi đại chủ nhân ta nghe xem nào!
Thần Phủ:
- ...
Một vài ngự thú và dị tộc may mắn còn sống sót trên sân bãi đều bị hỏa diễm vừa rồi nuốt chửng, thiêu thành tro bụi.
- Cao Bằng, ngươi xem vũ khí mới này của ta có đẹp không?
Tiểu Hoàng đắc ý khoe vũ khí mới với Cao Bằng, tựa như một đứa nhóc mới có được món đồ chơi mới.
- Đẹp!
Cao Bằng mỉm cười.
Rời khỏi nơi đây, quay lại bên ngoài.
Cao Bằng tiếp tục thăm dò nơi Thần Minh vẫn lạc này, nhưng không có thu hoạch nào khác.
Dường như đã có người nhanh chân tới đây trước hắn, vơ vét qua một lượt rồi.
Thu hoạch lớn nhất của Cao Bằng vẫn là trong thế giới ngược. Ở thế giới chính chỉ tìm được một tàn thi của Ba Xà.
Ngoài ra, chỉ còn lại hoang vu vô tận.
Ngự sử của Thú Yêu Chu tìm tới Cao Bằng truyền lời thay Nhị Điện hạ.
Đám quái vật lúc trước tấn công Cao Bằng đúng là thuộc hạ của hắn, nhưng mệnh lệnh tập sát Cao Bằng không phải do hắn hạ xuống. Nhị Điện hạ đã tra ra rõ thân phận nội ứng, còn xử lý gọn gàng, đây là câu trả lời cho Cao Bằng.
Cao Bằng không hề nói tin hay không tin, chỉ gật đầu nói mình biết rồi.
Rời khỏi vết nứt quay lại sa mạc Bắc Xuyên, nhìn vô số cự kiếm cắm trong đất, Cao Bằng cảm thấy chắc hẳn nơi này vẫn còn thứ gì đó.
Tiếc là hắn tìm không thấy, dù có triệu hoán Chiêu Tài ra thì cũng thế.
- Đi thôi.
Hắn cũng không tiếc nuối, dù sao chuyến này cũng thu hoạch đủ rồi.
Không kể hai món Thần Khí, hai cỗ thi thể này phân giải ra đã toàn là bảo bối tốt rồi, nếu có thể phân giải ra bảo thạch đặc tính quái vật thì lại càng tuyệt hơn.
Hắn cũng không biết người lúc trước tranh đoạt món Thần Khí này là phe nào. Bọn họ gọi người kia là Điện hạ, Điện hạ là cách xưng hô một người có tư cách cạnh tranh Vương vị một nước.
Cho nên có thể thấy được, chỉ có một ít người được xưng hô như vậy.
Cao Bằng cũng nghi ngờ không biết có phải Nhị Điện hạ không.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì có thể đoán được chắc hẳn không phải do hắn gây ra. Không phải vì Cao Bằng tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, mà là tin tưởng vào trí thông minh của hắn. Hắn sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn chân trước cho mình tàng bảo đồ, chân sau lại phái người đi đào.
Tên kia tâm tư thâm trầm, nếu thực sự muốn ra tay sẽ không làm một cách thô bỉ lộ liễu như thế.
Rời sa mạc Bắc Xuyên, trước mắt là cồn cát chập trùng kéo dài uốn lượn.
Cao Bằng dừng bước, đám ngự thú cũng dừng theo.
Hắn nhếch miệng gọi:
- Ra đi!
Một lát sau, một trận gió khô nóng từ xa thổi tới.
Cơn gió thổi bay hạt cát xung quanh.
Tất cả cồn cát không ngừng cao lên, cát chảy như thác nước, trong màn mưa cát chảy, một con mắt màu đỏ loé lên.
A Xuẩn ôm cổ Cao Bằng hỏi:
- Cao Bằng, đây là gì thế?
Cao Bằng phun ra hai chữ:
- Bách Khô!
————————
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận