Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 353: Đầm Lầy Ngạc Linh

Chương 353: Đầm Lầy Ngạc Linh
Lật sang mặt sau, trên tài liệu có một bức ảnh chụp cảnh đầm lầy.
Từ trong yết hầu của Tiểu Diễm phát ra tiếng kêu to:
- Ta từng tới nơi này rồi!
- Đây là nơi ngươi sinh ra sao?
Cao Bằng kinh ngạc hỏi.
- Không phải, nhưng mà ta đã từng đi qua nơi này.
Tiểu Diễm nhìn chăm chú vào bức ảnh không chớp mắt:
- Nó rất gần nơi ta sinh ra.
Hai mắt Tiểu Diễm đỏ lên.
- Trần Kỳ, anh tới đây.
Cao bằng ngoắc ngoắc Trần Kỳ đang chờ cách đó không xa.
Trần Kỳ bước nhanh tới hỏi:
- Cao thiếu có gì dặn dò?
- Anh có biết nơi này không?
Cao Bằng chỉ vào tấm ảnh đầm lầy rồi hỏi Trần Kỳ.
Trần Kỳ nhìn qua, nhíu mày suy tư một lát, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đây là đầm lầy Ngạc Linh, là địa bàn của Tiền gia.
- Địa bàn của Tiền gia sao?
Cao Bằng nhịn không được bật cười:
- Nơi này là khu hoang dã, làm sao có thể nói là địa bàn nhà ai được, nói vậy cũng được sao? Còn có vương pháp hay không?
- Đầm lầy Ngạc Linh đã được nhà họ Tiền mua lại với cái giá rất cao, tất cả mọi người ở căn cứ thành phố Giang Nam đều biết.
Trần Kỳ cười gượng.
Cao Bằng gật đầu, như có điều suy nghĩ.
- Vậy trong đầm lầy Ngạc Linh này có rất nhiều quái vật loại cá sấu hay sao?
- Đúng vậy, trong đầm lầy Ngạc Linh có rất nhiều Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Hạc, nhưng chúng sẽ không tấn công nhân loại tiến vào đầm lầy Ngạc Linh, chỉ cần nhân loại không chủ động tấn công chúng là được. Đầm lầy Ngạc Linh rất lớn, trong đó có rất nhiều quái vật, người vào đó đều vì muốn đi săn chúng, để vào trong chỉ cần bỏ tiền mua vé vào cửa và ký kết khế ước sinh tử. Mà cũng vì có Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Ngạc nên trong đó cũng không có quái vật quá nguy hiểm, đại đa số đều là cấp thấp nên cũng coi như an toàn.
Cao Bằng nghĩ tới cái gì đó, quay sang nhìn chằm chằm vào Trần Kỳ rồi hỏi:
- Anh đã từng tới đó chưa?
- Tôi chưa từng tới, nhưng trường học của con trai tôi đã từng tới đây tổ chức hoạt động.
Trần Kỳ vội vàng đáp, vụng trộm quan sát sắc mặt của thiếu đổng.
- Anh đi tìm hiểu một chút xem bên trong đầm lầy Ngạc Linh có ngự thú loài hạc không.
Cao Bằng hạ lệnh.
Lúc gần đi, hắn liếc nhìn Tiểu Diễm đứng sau lưng Cao Bằng, như có điều suy nghĩ.
Trần Kỳ vội vàng đi xuống phái người tìm kiếm tài liệu, đồng thời cũng tự mình gọi điện thoại cho con trai.
Trần Minh Lượng đang học đột nhiên nhận được điện thoại của cha mình, có chút kinh ngạc. Bình thường cha hắn rất ít khi gọi, bây giờ gọi tới khẳng định là có việc gấp, vì vậy vụng trộm lén lút đi ra khỏi lớp qua cửa sau.
- Tiểu Lượng, ta nhớ hơn nửa năm trước lớp các con có tổ chức qua một cái hoạt động, địa điểm là đầm lầy Ngạc Linh đúng không.
Tiếng cha hắn vang lên trong điện thoại.
Trần Minh Lượng hơi sửng sốt:
- Đúng vậy, có từng tới một lần. Có chuyện gì sao ạ?
- Vậy con có từng thấy con quái vật loại hạc một chân nào ở đầm lầy không?
Trần Kỳ nghiêm túc hỏi.
Trần Minh Lượng suy nghĩ một lát, sau đó kiên định lắc đầu:
- Không có!
- Thật sự không có sao?
Trần Kỳ hỏi lại.
- Không có thật mà.
Trần Minh Lượng dở khóc dở cười:
- Nếu có từng nhìn thấy thì nhất định sẽ có ấn tượng, con hạc một chân đặc biệt như vậy cơ mà. Nhưng dù không có hạc một chân nhưng lại có hạc hai chân, cha có muốn không?
Người nghe vô ý, người nói có tâm.
Trần Kỳ ghi nhớ kỹ về con hạc hai chân:
- Con có chụp ảnh lại không? Nếu không có thì thử hỏi bạn học của con xem, sau đó gửi ảnh cho ta.
Dù Trần Kỳ không biết thiếu đổng muốn nghe ngóng chuyện này làm gì, nhưng nếu không nói gì về việc để hắn đi đến Tiền gia hỏi thăm là đủ để nói rõ vấn đề. Trần Kỳ rất giỏi đoán ý ông chủ, cũng chính vì vậy nên hắn mới có thể lên làm tổng giám đốc phân bộ Nam Thiên khi Kỷ Hàn Vũ đi đến căn cứ thành phố Giang Nam.
Trần Minh Lượng không có ảnh chụp nhưng bạn học của hắn thì có. Bình thường hắn rất hào phóng, quan hệ với bạn bè trong lớp rất tốt, cho nên có thể dễ dàng mượn mấy tấm ảnh trong album của bạn học để gửi cho cha mình.
Trần Kỳ nhận được ảnh chụp, bắt đầu nhớ lại hình dáng của Tiểu Diễm. Đáng tiếc là sau khi tiến hoá thì Tiểu Diễm đã thay đổi rất nhiều, dù anh ta có đau khổ suy nghĩ cũng không tìm được chỗ giống nhau giữa hai bên.
Trần Kỳ mang theo tâm tình thấp thỏm vội chạy tới gõ cửa tìm Cao Bằng:
- Thiếu đổng, bức ảnh này là bạn học của con trai tôi chụp được khi ở đầm lầy Ngạc Linh. Ngài xem thử…
Hắn vẫn lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Diễm đang đứng sau lưng Cao Bằng.
Tiểu Diễm ngây người nhìn bức ảnh chụp trong tay Cao Bằng.
- Là đồng tộc của ngươi sao?
Cao Bằng hỏi thăm Tiểu Diễm.
- Đúng! Là bọn chúng!
Tiểu Diễm cực kỳ kích động, vỗ vỗ hai cánh. Từng tia lửa màu đỏ tươi ngưng tụ trên lông vũ bên ngoài người nó, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Sau khi Cao Bằng trấn an được cảm xúc của Tiểu Diễm, nhiệt độ trong phòng mới khôi phục lại bình thường.
- Sau này không được tuỳ tiện nổi giận, ngươi xem mình đã làm cho người khác bị nóng rồi kia kìa.
Trần Kỳ đứng trước mặt hắn đổ mồ hôi như mưa vội nói:
- Không nóng, cũng không phải rất nóng.
- Tiền gia có ngự thú cấp Lĩnh Chủ nào là Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Ngạc không?
Cao Bằng hỏi thăm Trần Kỳ. Trần kỳ là người địa phương, nhất định có biết một chút.
- Lão nhị Tiền Ô Lượng nhà họ Tiền có ngự thú là Lục Lâm Chiểu Trạch Hồng Nhãn Ngạc, trên cơ bản tất cả mọi người ở căn cứ Giang Nam đều biết.
- Ừ.
Cao Bằng gật đầu.
Xem ra điểm mấu chốt để giải quyết chuyện này là ở trên người Tiền gia.
- Anh gửi cho tôi một phong thư khiêu chiến. Ba ngày sau ở ngoại ô phía bắc, khiêu chiến Tiền Ô Lượng, bất luận sinh tử.
- Ách…. Vâng!
Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe thiếu đổng nói vậy Trần Kỳ vẫn rất khiếp sợ.
Dù sao nhà họ Tiền cũng có hai ngự sử cấp Lĩnh Chủ, mỗi một người đều là trụ cột của gia tộc, khiêu chiến Tiền Ô Lượng không khác nào khiêu chiến cả Tiền gia. Mà bốn nhà Triệu Tiền Tôn Lý luôn gắn kết với nhau, tuyên chiến Tiền gia cũng coi như tuyên chiến với bốn gia tộc lớn.
Dù là chính phủ căn cứ Giang Nam cũng không thể áp chế bốn gia tộc lớn một cách triệt để được, bởi vì bốn gia tộc lớn này nắm giữ hơn phân nửa mạch máu kinh tế của Giang Nam.
- Đồng thời, gửi thư mời cho ba nhà Triệu Tôn Lý, mời bọn họ tới dự tiệc.
Bốn gia tộc lớn liên hợp với nhau chỉ vì bọn họ cần liên hợp, như vậy mới có thể bảo vệ lợi ích của mình không bị chính phủ ăn mòn, chứ đâu phải vì quan hệ của bốn nhà rất thân thiết. Dù sao bọn họ cũng không phải có chung một họ.
- Đá Tiền gia ra ngoài, Nam Thiên chúng ta vào cuộc.
Cao Bằng ho nhẹ một tiếng,
- Dù sao thì ai cũng có thể chơi trò chơi này mà, không phải sao?
Trần Kỳ gửi thư khiêu chiến theo lời dặn dò của Cao Bằng, đồng thời phái người mời ba gia tộc lớn còn lại tới dự tiệc.
Đồng thời, đêm đó Cao Bằng tới văn phòng chính phủ căn cứ Giang Nam để bái kiến Hạ Vĩ, không ai biết hai người đã nói chuyện gì.
Cùng lúc đó, Tiền gia cũng nhận được tin tức…
- Có ai đã đắc tội với người của tập đoàn Nam Thiên? Vì sao vị kia của tập đoàn Nam Thiên lại tìm đến chúng ta?
Cả Tiền gia bao phủ trong không khí âm trầm, tất cả thành viên hạch tâm của Tiền gia đều ở trong căn phòng này.
- Tộc trưởng, vừa nhận được tin tức, tập đoàn Nam Thiên mời ba nhà Triệu Tôn Lý tới dự tiệc vào ngày mai. Ba nhà kia đều đã đồng ý.
Một tin tức được báo lên.
Cả Tiền gia đều rùng mình.
- Nhưng chúng ta là tứ đại gia tộc mà. . . Bọn họ sao có thể như vậy. Chuyện này, chuyện này. . .
Một người trẻ tuổi của Tiền gia hoảng loạn.
- Nếu không chúng ta từ chối đi, dù sao chỉ là lá thư khiêu chiến thôi mà.
Có người Tiền gia nghĩ kế.
- Dường như, dường như có thể làm thế.
Nghe thấy chủ ý này, có người không nhịn được động tâm. Đáy lòng thấp thỏm không yên, đồng thời còn cảm thấy có chút may mắn.
Mặc kệ có đánh thắng được Cao Bằng hay không, nhưng ai bảo Cao Bằng có một người ông tốt như vậy chứ. Cho dù đánh thắng được hắn, người trẻ tuổi mà nên dễ nông nổi, lại về nhà khóc lóc kể lể với ông ngoại thì làm thế nào?
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận