Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 551: Bắt Sống

Chương 551: Bắt Sống
- Thật sự là đáng tiếc, suýt nữa đã giết được tên kia rồi.
Trong rừng cây, một người đàn ông mặc quần đen áo đen nắm chặt nắm đấm, từ đáy lòng vừa tiếc nuối vừa không cam tâm.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Nếu hắn không né được đòn tấn công đầu tiên, chắc chắn hắn sẽ chết! Đồng Thành thở dài lắc đầu, suýt chút nữa mình đã giết được một truyền kỳ!
Nếu đã bị phát hiện thì thôi vậy. Quên đi, nơi này là địa bàn của tập đoàn Nam Thiên, Đồng Thành biết chắc sẽ cần phải đợi lâu.
Hắn lập tức chuẩn bị bỏ đi, vỗ vỗ lưng U Ảnh Báo, chờ hắn đi xa rồi thì gọi Nguyệt Ẩn Chu về.
Nếu lúc này gọi về luôn thì người khác sẽ căn cứ theo manh mối Nguyệt Ẩn Chu mà đuổi theo đến chỗ hắn.
Rống…
U Ảnh Báo cảnh giác nhìn bụi cỏ bên cạnh, khoảng cách gần như thế nó đã ngửi được mùi của Chiêu Tài.
Một bóng đen từ trong bụi cỏ lao ra, sau một khắc tựa như một con quay nhỏ điên cuồng lao tới phần eo của Đồng Thành.
Dù U Ảnh Báo có thể cảm nhận được con quái vật trước mắt có đẳng cấp không hề thấp, nhưng nó vẫn không hề bỏ rơi chủ nhân. Nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên tố hắc ám bao trùm, nhe nanh múa vuốt nhào tới Chiêu Tài.
Oanh!
U Ảnh Báo bay ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc nhào tới, bịch một tiếng đụng gãy một cái cây.
Phần eo có một vết thương dài nhỏ với độ sâu đủ có thể nhìn thấy được cả xương, gần như đã chặt đứt ngang thân nó.
Chiêu Tài dán sát mặt đất nhanh chóng di chuyển về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Đồng Thành. Khuôn mặt Đồng Thành tái mét. Hắn có hai con ngự thú, một con không ở bên cạnh, một con vừa thấy mặt đã bị đánh bại. Giờ nên làm sao đây?
Sau một khắc, lá chắn ám nguyên tố ngưng tụ quanh cơ thể hắn đã bị một đôi vuốt nhỏ sắc bén nhẹ nhàng xé rách. Một khắc sau, hắn cảm thấy đầu mình nặng trịch rồi bất tỉnh.
Nguyệt Ẩn Chu đang chiến đấu với Ám Dạ Ảnh Miêu đột nhiên trở nên táo bạo. Nó gầm lên một tiếng, nhưng tấn công bao nhiêu lần vẫn không thể ép Ám Dạ Ảnh Miêu lùi lại nửa bước.
Nguyệt Ẩn Chu nhoáng lên một cái, dưới ánh trăng cơ thể nó dần dần mờ đi, tựa như phủ thêm một tầng lụa trắng. Một khắc sau, cơ thể nó kéo ra một tàn ảnh màu bạc chạy ra khỏi trường học. Ám Dạ Ảnh Miêu nhân cơ hội này giết tới như một đoàn u linh.
Nguyệt Ẩn Chu khựng lại, hai mắt loé lên sắc thái màu xanh quỷ dị. Nó quay phắt lại một trăm tám mươi độ, hai thanh liêm đao như hai cái bóng âm trầm quỷ quyệt bộc phát ra lực sát thương kinh khủng.
Khóe miệng Ám Dạ Ảnh Miêu nhếch lên một tia giễu cợt, một nửa cơ thể đang bổ nhào tới đột nhiên hoà tan vào bóng tối. Hai thanh đao chém hụt, cắt thật sâu vào trong lòng đất, nhưng chúng cũng bị mặt đất giữ lại.
Cơ thể Nguyệt Ẩn Chu cứng đờ, ngẩng đầu lên liền nghe thấy có kình phong dữ tợn, đây cũng là hình ảnh cuối cùng trong mắt nó.
Oanh!
Dường như có động đất cấp bảy diễn ra trên bãi đất trống ngoài cổng trường, sóng đất khuếch tán ra tứ phía. Từng tầng từng tầng sóng gợn chấn nát hết mặt cỏ.
Cả trường học đều có thể nghe được tiếng nổ này.
Bộ phận bảo an vội vàng dẫn theo ngự thú chạy tới thì bị Cao Bằng ngăn cản. Sau đó, hắn lệnh cho thủ hạ phụ trách ngăn các học sinh tò mò chạy tới.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu ngồi xổm dưới mặt đất rút cánh ra, trên cánh dính một tầng chất lỏng sền sệt mờ mờ, khí huyết nóng hổi nung nóng thứ chất lỏng trên cánh làm bốc lên làn khói đen.
Nó rung cánh cho chất lỏng kia rơi xuống. Chất lỏng rơi xuống đất, ăn mòn ra từng cái hố nhỏ.
Cao Bằng đi tới, nhìn thấy Nguyệt Ẩn Chu đã nát bét không ra hình dáng gì đang nằm im trong hố sâu, xem tình trạng đã là【bị thương trí mạng】. Bị thương trí mạng tương đương với sắp chết, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra và không ai cứu chữa, Nguyệt Ẩn Chu chắc chắn sẽ phải chết.
Cao Bằng nhìn thoáng qua một cái, sau đó cúi người nhặt lên một cục đá.
Ném.
Bộp!
Con mắt vỡ vụn của Nguyệt Ẩn Chu không cam lòng nhìn Cao Bằng, trong đáy mắt tràn đầy oán khí, co giật một hồi rồi mất đi khí tức sinh mệnh…
- Cao Bằng, ta bắt được rồi.
Chiêu Tài ngậm một người từ đằng xa chạy tới. Vì chân nó tương đối ngắn, cho nên khi chạy có hơi lảo đảo, người bị nó ngậm trong miệng kia bị kéo lê dưới đất.
Nhất thời, máu thịt be bét trông vô cùng thê thảm.
Cao Bằng đá vào mông làm hắn ngã sấp xuống lăn một vòng dưới đất.
Mặt mũi be bét máu, da mặt đều bị mài hỏng.
Nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, không bị thương tới căn bản.
Cao Bằng lấy một hộp gỗ từ trong túi quần ra, trong đó đựng rất nhiều lông tơ màu trắng. Hắn cẩn thận từng tí một lấy ra một sợi, rồi đặt lên thân thể người này.
Vết thương trên mặt người này liền phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- Người anh em, tỉnh rồi sao.
Cao Bằng cười tủm tỉm nói.
Đồng Thành đã tỉnh dậy nằm dưới đất nhìn thấy Cao Bằng liền ngậm miệng không nói gì.
- Tỉnh dậy là tốt rồi, chúng ta tới đó nói chuyện. Là ai sai ngươi đến ám sát ta? Chắc hẳn không ai biết được tin ta đã về, hơn nữa làm sao ngươi biết ta đang ở trường học?
Hai mắt Cao Bằng lóe lên sự nguy hiểm.
Một phút sau, thấy người nằm dưới đất vẫn cắn chặt răng ngậm kín miệng không nói gì. Cao Bằng cảm thấy có chút không thú vị.
- Tiểu Thảo, ngươi đi theo hắn. Chỉ cần hắn tự sát thì cứu trở về, cứ đưa hắn đi trước đã.
Chờ bọn ngự thú đều rời khỏi trường học, đội trưởng đội bảo vệ vội chạy tới:
- Hiệu trưởng, đây đều là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi không làm tốt nhiệm vụ bảo vệ.
Khuôn mặt người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có vẻ đầy lo lắng và hối hận. Thật vất vả mới tìm được công việc này, trong nhà vừa sinh thêm hai đứa bé, đều dựa vào công việc này để kiếm tiền nuôi gia đình.
Cao Bằng khoát tay:
- Chuyện không liên quan tới anh. Đây là ngự thú Vương cấp, dù anh có đứng trước mặt chúng cũng vô dụng.
Nghe Cao Bằng nói không liên quan tới mình, đội trưởng đội bảo vệ hơn bốn mươi tuổi mới nhẹ nhàng thở ra, rất cảm kích nhìn hiệu trưởng.
- Đúng rồi, anh phải làm tốt công việc bảo đảm an toàn cho các học sinh. Chuyện xảy ra lần này, tôi hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của bọn họ. Còn nữa, anh dẫn người đi kiểm tra những vách tường bị vỡ này đi, không nên để lại tai họa ngầm nào, tu bổ lại sớm một chút.
- Vâng, thưa hiệu trưởng.
Đội trưởng đội bảo vệ liên tục gật đầu.
Nhìn mái tóc đã ngã sang màu trắng của vị đội trưởng này, Cao Bằng dừng một lát lại nói:
- Không cần quá vất vả làm việc đâu, tranh thủ dành thời gian cho gia đình đi.
- Cám ơn hiệu trưởng đã quan tâm.
Đội trưởng đội bảo vệ cười ngượng ngùng.
Cao Bằng không nói thêm gì nữa. Thân phận của mình quyết định, chính mình nói cái gì cũng khó mà tiếp tục được.
Đương nhiên Thiên Các Học Phủ không có phòng thẩm vấn. Một trường học mà, làm sao có thể chuẩn bị gian phòng kiểu này. Cao Bằng bèn tìm một nhà kho bỏ trống trong rừng cây, đóng kín cửa sổ, trong vòng một trăm mét vuông không có học sinh nào.
Đồng Thành hít sâu một hơi, nhìn cửa sổ đã bị đóng kín, trong nhà kho chỉ còn lờ mờ sáng, trong lòng hắn dâng lên một tia chẳng lành..
- Ngươi muốn làm gì? Dùng tư hình là phạm pháp!
- Lớn chừng này rồi, tại sao còn nói lời ngây thơ như thế?
Cao Bằng cười nhạo.
- Nếu như ngươi đàng hoàng nói ra, ta cho ngươi một kết cục vui vẻ. Nếu như ngươi không nói, vậy ta cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác.
Cao Bằng cảm thấy tính tình của mình bây giờ tốt hơn trước rất nhiều. Nếu như đổi lại thành trước kia, mình tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như thế, sao có thể dùng cách ôn hòa để xử lý vấn đề chứ?
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận