Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 165: Bộ Phận Nhân Sự

Chương 165: Bộ Phận Nhân Sự
- Mời ngồi.
Một người thư ký mặc tây trang rót nước cho Cao Bằng và ông Lưu,
- Có muốn ăn chút gì không, tôi báo phía dưới chuẩn bị cho mọi người.
- Không cần, ngồi ở chỗ này một lát là được.
Cao Bằng lắc đầu.
- Ách, thư ký Hàn, loại chuyện nhỏ nhặt này vẫn nên giao cho chúng tôi đi làm thôi.
Trong phòng nghỉ, nhân viên phụ trách phục vụ lấy lòng nói với thư ký Hàn.
Thư ký Hàn liếc mắt nhìn hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười,
- Trong phòng nghỉ còn những khách nhân khác, anh không thể chậm trễ bọn họ.
Trên mặt người nhân viên phụ trách lộ vẻ hơi thất vọng, nghe theo an bài.
Người nữ sĩ mặc váy dài màu đỏ gặp phải lúc trước ở cửa công ty cũng trùng hợp ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong phòng nghỉ, trong tay còn cầm một quyển tạp chí, ánh mắt lướt qua Cao Bằng và ông Lưu, đáy mắt lộ ra một vệt trầm tư, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tạp chí trong tay.
Qua nửa giờ, thư ký Hàn vội vàng đi tới, bước chân có chút vui sướng. Sau khi vào liền trực tiếp đưa tầm mắt nhìn về phía Cao Bằng, bước nhanh về phía hắn, sau đó khom người xuống, nhỏ giọng nói,
- Kỷ tổng đã trở về, ngài ấy đang ở tầng cao nhất chờ mọi người đi lên.
Cao Bằng gật đầu, đứng dậy nhanh chân rời khỏi phòng, ông Lưu cũng theo sát ở phía sau.
Nhân viên phụ trách đứng tương đối gần đó sửng sốt, trong đầu không ngừng quanh quẩn hai chữ, Kỷ tổng!
Kỷ tổng, trong tập đoàn Nam Thiên thì Kỷ tổng cũng chỉ có một người, đó chính là người đàn ông kia.
Đi vào thang máy, thư ký Hàn trực tiếp lấy thẻ căn cước ra quét lên, sau đó nhấn vào tầng 99.
Thang máy chậm rãi đi lên phía trên, lúc lên cao rất nhẹ nhàng, cơ hồ không phát ra âm thanh.
Trong thang máy phát ra một tiếng kêu báo hiệu, cửa thang máy từ từ mở ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một phòng khách rộng rãi, bên trong phòng có hai chiếc ghế sô pha, còn có một bàn trà, tại góc phòng còn đặt hai bồn hoa.
Bố cục chỉnh thể rất đơn giản sáng tỏ.
Ở trên vách tường có treo mấy cái đầu của quái vật đã được xử lý tốt.
Có gấu, có hổ, có ưng, trong đó còn có đầu lâu của một con cá mập.
- Tiểu Bằng, cháu đã đến.
Kỷ Hàn Vũ đứng ở bên cửa sổ xoay người nhìn về phía Cao Bằng, trên khuôn mặt băng lãnh hiện lên một vệt ấm áp, giống như băng sơn tan ra.
- Ông ngoại.
Cao Bằng ngại ngùng cười.
Đối với việc Cao Bằng đã đến Kỷ Hàn Vũ rất cao hứng, vỗ vỗ bả vai Cao Bằng, sau đó để hắn ngồi xuống.
- Cháu đã báo danh ở trường học chưa?
Kỷ Hàn Vũ hỏi thăm Cao Bằng. Lần trước tiểu tử lì lợm này nói muốn đến đại học Nghê Hồng, dọa hắn một hồi.
- Khụ khụ, đã báo danh ở đại học Du Châu.
Cao Bằng vụng trộm quan sát biểu cảm của Kỷ Hàn Vũ.
Gương mặt vẫn một mực căng cứng của Kỷ Hàn Vũ hơi buông lỏng một chút. Kỷ Hàn Vũ ho khan hai tiếng, lời ít ý nhiều gật gật đầu, sau đó nói với giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Trước khi vào học cháu tạm thời đi làm ở tập đoàn Nam Thiên, ta đã già rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Tập đoàn Nam Thiên tương lai muốn giao cho cháu, về sau làm sao bại là chuyện của cháu, ta không xen vào, nhưng bây giờ cháu nhất định phải học được cách quản lý tập đoàn.
Cao Bằng trầm mặc, nhất thời không biết nên trả lời như như thế nào.
- Đúng rồi, chuyện thân phận của cháu ta còn chưa nói cho cao tầng của tập đoàn, hôm nay ta đã gọi tất cả nhân viên cao tầng của tập đoàn đến. . . Có cần ta giúp cháu che giấu thân phận hay không?
Kỷ Hàn Vũ chần chờ nói.
Cao Bằng kinh ngạc,
- Ông ngoại, vì sao ông lại nói những lời này?
Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh nói,
- Ta nghe nói những người tuổi trẻ các cháu đều thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ.
Cao Bằng lắc đầu,
- Đó là người khác, cháu cũng không có loại ác thú vị này.
Kỷ Hàn Vũ hài lòng gật đầu. Không hổ là cháu ngoại của Kỷ Hàn Vũ ta, không có những tật xấu kia!
- Cháu thích vị trí nào?
Kỷ Hàn Vũ hỏi thăm Cao Bằng một cách gọn gàng dứt khoát.
- Cháu tương đối quen thuộc với việc bồi dưỡng ngự thú, cho nên cháu muốn đi thí nghiệm. . .
- Tốt, vậy thì đến bộ phận nhân sự!
Kỷ Hàn Vũ chém đinh chặt sắt.
Cao Bằng,
- . . . Ngài không phải hỏi cháu muốn vị trí nào sao?
Cao Bằng im lặng. Làm sao lại cảm thấy những trưởng bối này đều được in ra từ một khuôn.
- Thói quen.
Kỷ Hàn Vũ nghịch ngợm nói, nếp nhăn nơi khóe chụm vào cùng một chỗ.
- Dù cháu là cháu ngoại của ta, tiến vào công ty cũng phải từng bước một làm lên. Nếu bây giờ cháu trực tiếp chưởng quản một phòng thí nghiệm thì quá mức cao điệu, vẫn nên đến bộ phận nhân sự đợi hai ngày, sau đó ta sẽ tìm cơ hội đưa cháu điều đến bộ phận thí nghiệm, chuyên môn kiến tạo cho cháu một phòng thí nghiệm.
Kỷ Hàn Vũ an ủi Cao Bằng.
- Tôi đoán phòng thí nghiệm mà ông đưa cho Tiểu Bằng còn chưa xây dựng xong đúng không.
Ông Lưu không lưu tình chút nào vạch trần Kỷ Hàn Vũ.
Kỷ Hàn Vũ cũng không nóng giận, chỉ là cười cười.
Một lát sau, thư ký Hàn gõ cửa phòng, sau khi thu được đồng ý liền mở bước cửa vào,
- Kỷ tổng, bọn họ đều đã đến.
- Ừm.
Kỷ Hàn Vũ gật đầu, sau đó quay đầu nói với Cao Bằng,
- Cháu đi cùng ta xuống dưới nhận thức nhân viên cao tầng của tập đoàn một chút.
Cao Bằng đi cùng Kỷ Hàn Vũ xuống lầu.
Bên trong đám nhân viên cao tầng của tập đoàn Cao Bằng nhìn thấy một người quen, đó chính là bạn trai của nữ sĩ váy đỏ mà buổi sáng gặp phải ở cửa công ty. Hắn tựa hồ đã nhận ra Cao Bằng, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau khi biết thân phận của Cao Bằng thì phần kinh ngạc này càng bị phóng đại đến mức tận cùng.
Cũng không biết có phải nhớ đến câu nói trước đó của ông Lưu hay không, sắc mặt của hắn có chút vi diệu.
Nhân viên cao tầng của tập Nam Thiên không nhiều không ít, tất cả có mười mấy người, trong đó còn có một số giám đốc ở những phân bộ trụ sở khác bởi vì khoảng cách nên không thể đến được.
Kỳ thật trước khi tới đây có ít người đã mơ hồ biết được phong thanh, bởi vậy cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Đối với việc Cao Bằng đột nhiên gia nhập, trên mặt những người này đều duy trì nụ cười, trừ cái đó ra thì không nhìn thấy những cảm xúc khác. Tất cả mọi người không ngừng vỗ tay, tựa hồ đều rất hoan nghênh Cao Bằng.
Đám người này không đi diễn kịch thực sự là. . . Đáng tiếc.
Theo khung số liệu Cao Bằng có thể nhìn thấy rõ cảm xúc chân thực của những người này, nhưng mà hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, nội liễm điệu thấp đứng ở bên cạnh ông ngoại, lẳng lặng nghe ông ngoại nói. Trước đó lúc nói chuyện trời đất nghe ông ngoại nói trong nội bộ tập đoàn vốn vẫn có một ít người phản đối hắn, nhưng trong hai năm này đều bị ông ngoại hắn thanh lý hết, đổi thành thân tín.
Lúc nói những thứ này Kỷ Hàn Vũ cũng không che giấu, dù sao bên trong phòng đều là người mình. Cao Bằng thì không cần nói, Lưu Thiếu Đường càng là quản gia của hắn trong ba mươi năm, cũng là tâm phúc đáng giá tín nhiệm nhất của hắn, nếu không cũng sẽ không bị phái đi bảo hộ Cao Bằng.
Kỷ Hàn Vũ nói cho Cao Bằng những chuyện này là hi vọng hắn có thể chuẩn bị tâm lý. Bây giờ thế giới đã thay đổi, trong lòng ngươi có thể mang theo từ bi, nhưng ngươi nhất định phải có được thủ đoạn lôi đình.
Cuối cùng ông ngoại để cho phần lớn nhân viên cao tầng lui ra,
- Mọi người đi làm việc của mình đi, à đúng rồi, Lưu Hách ở lại.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có khuôn mặt trắng nõn ngồi tại chỗ, tóc chải chia ba bảy rất chỉnh tề, nhìn qua rất sạch sẽ gọn gàng.
Đợi đến khi những người khác rời đi, Lưu Hách cung kính nói với ông Lưu:
- Cha.
Đây là con trai ông Lưu?
Cao Bằng nhìn về phía Lưu Hách. Lúc này mới cảm thấy có chút quen mắt, hẳn là khi còn bé đến nhà ông ngoại đã gặp qua.
Kỷ Hàn Vũ nói với Lưu Hách:
- Ta chuẩn bị để Tiểu Bằng tới bộ phận nhân sự các cháu đợi hai ngày, cháu nhớ chiếu cố hắn một chút.
- Vâng, Kỷ thúc.
Lưu Hách gật đầu.
Lúc không có người ngoài Lưu Hách đều là xưng hô Kỷ Hàn Vũ là Kỷ thúc.
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận