Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 421: Nàng

Chương 421: Nàng
- Cao Bằng, bên trong có đồ tốt đó.
Hai mắt của Hàn Sương Tịch Sư trông mong nhìn vào trong cung điện, thèm rỏ dãi.
Cao Bằng sờ lên đầu Hàn Sương Tịch Sư,
- Yên tĩnh một chút.
Hàn Sương Tịch Sư không nhìn thấy thuộc tính của con quái vật kia, nhưng mà Cao Bằng lại thấy rất rõ ràng, đây chính là một con quái vật Vương cấp.
Phiền toái rồi, A Ngốc và A Ban hắn đều không mang theo bên người.
Hiện tại chiến lực mạnh nhất chính là Bạch Cương Phong Nhận Thú cấp 50. Nhưng cho dù Bạch Cương Phong Nhận Thú có ra tay thì cũng rất nguy hiểm, bởi vì nó chỉ là ngự thú cấp Lĩnh Chủ, tuy chỉ cách Vương cấp có 1 cấp nhưng vẫn không thể nào thay đổi được sự thật nó chỉ là ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Hơn nữa nơi này còn là Bắc Cực…
Chính là sân nhà của Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ kia.
- Nhân loại, rời khỏi nơi này.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ quay đầu, lần này nó nói với Cao Bằng.
Cao Bằng kinh ngạc nhìn về phía Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ. Bởi vì đây không phải ngự thú thuật lại cho hắn, mà là tiếng người phát ra từ trong miệng Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ!
- Ngươi biết nói ngôn ngữ của nhân loại chúng ta sao?
- Nhân loại… rời khỏi… nơi này!
Ngữ khí của Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ càng ngày càng bất thiện.
Mặc dù ngữ khí rất nghiêm khắc, nhưng Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ cũng không bước ra khỏi cung điện một bước.
Biết nói ngôn ngữ của nhân loại cho thấy đây không phải là quái vật hoang dại, nhất định có tiếp xúc qua văn minh xã hội loài người, thậm chí có thể là ngự thú của nhà người ta.
Mặc dù kết luận này có chút hoang đường, nhưng nếu ông ngoại của mình đều có thể bồi dưỡng được Bạch Long thì những ngự sử có thể tập hợp những thứ như may mắn và thiên phú vào một thể, muốn bồi dưỡng được ngự thú Vương cấp cũng không phải là không có khả năng.
- Chúng ta không tiến vào cung điện, chúng ta chỉ nhìn ở xung quanh thôi, chỉ nhìn mà không đi vào là được rồi phải không?
Cao Bằng tận lực bày tỏ bản thân mình không có ác ý.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ còn muốn nói điều gì nhưng đột nhiên ngừng lại, nhìn Cao Bằng một chút, sau đó quay người đi vào bên trong.
- Đây là do ngươi nói, không tiến vào cung điện.
Chỉ có giọng nói nhàn nhạt vang vọng trong gió.
Sau khi đi vào Cao Bằng mới phát hiện tòa cung điện này rất lớn, vách tường màu xanh trắng nguy nga hùng vĩ, ở gần cung điện vẫn như cũ là một vùng tuyết trắng.
Không đợi Cao Bằng đi qua, Hàn Sương Tịch Sư đã chạy lên trước. Ở cách cung điện không xa có một hàn đàm màu băng lam, hàn đàm bóng loáng như gương, mặt ngoài không có một gợn sóng nào.
Bùm một tiếng lập tức nhảy vào trong đầm nước, hai ba lần bơi đã biến mất không còn tăm hơi.
Ở một bên khác, trong cung điện.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đang đi về chỗ sâu trong cung điện dường như đã phát hiện được, quay đầu nhìn lướt qua phương hướng ngoài tường bên trái sau đó thu hồi tầm mắt.
Tại chỗ sâu trong nội điện là một tòa băng cung khổng lồ, nếu như nói mức độ giá lạnh ở bên ngoài là 1 thì mức độ rét lạnh ở chỗ sâu trong nội điện chính là 10.
Băng vụ lạnh lẽo trong không khí ngưng kết thành băng, từng luồng băng vụ dây dưa lan tràn trong không khí.
Ở trung tâm gian phòng chính có một tòa băng quan.
Băng quan dài hai mét, rộng một mét, mặt ngoài băng quan điêu khắc hoa văn hết sức tinh mỹ.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đi đến bên cạnh băng quan, sau đó quỳ một chân trên đất.
- Chủ nhân, có gì phân phó.
Hoa văn trên người Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ hợp thành một thể với hoa văn trên mặt đất dưới chân, áo giáp dường như cắm rễ thật sâu vào nền đất, hòa làm một thể cung điện.
Trong quan tài băng thò ra một cánh tay thanh tú trắng nõn nhẵn nhụi, có thể nhìn thấy từng mạch máu màu xanh trên những đốt ngón tay.
Ngón giữa và ngón vô danh khép lại hướng lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Dường như đang nói có việc thì tấu, vô sự bãi triều, đừng tới phiền ta.
Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ chậm rãi cúi đầu xuống,
- Thuộc hạ hiểu rõ.
. . .
Nửa tiếng đồng hồ sau Hàn Sương Tịch Sư mới từ trong hàn đàm nổi lên.
Đẳng cấp trên người từ 41đã tăng lên 43, đây là giới hạn tăng trưởng mà cái hàn đàm này mang đến cho nó.
- Các ngươi đi với ta đến đây.
Không biết từ lúc nào mà Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đã đứng ở sau lưng Cao Bằng, yên lặng đứng tại chỗ. Trường mâu hàn băng buông xuống dựng thẳng trên đất, thân hình cao lớn lại gầy gò, áo giáp màu băng lam kề sát da thịt, cái bóng kéo ra thật dài trên mặt đất trông có vẻ cô độc mà kiên nghị.
Nói xong câu đó Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ quay người rời đi.
Cao Bằng nhìn qua, sau đó cũng dẫn đám ngự thú theo sau.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đi vào cung điện, sau khi tiến vào hướng bên cạnh đi qua, mấy ngự thú và Cao Bằng đều im lặng không nói gì.
Bọn họ đi tới từ cửa hông, sàn nhà màu trắng không phải quá sáng bóng, cũng không phải quá sáng ngời, Cao Bằng đi thẳng một đường không hề gặp phải bất kỳ sinh vật nào khác.
Tựa hồ trong cung điện này chỉ có mỗi một mình kỵ sĩ cư trú.
Tại hậu viện, tạm thời xưng là hậu viện, trên đỉnh đầu có một lớp mái vòm bằng băng hơi mỏng, cực quang màu sắc rực rỡ chiếu rọi trên mái vòm băng làm hiện ra đủ mọi màu sắc.
Ở giữa có một cái giếng, giếng rộng hai mét, nước bên trong đang sôi trào.
Cột khói màu trắng vẫn không ngừng bay lên trên.
Miệng giếng này đang bốc khói? Nước nóng?
Đây là phản ứng đầu tiên của Cao Bằng.
- Thuần m Băng Tuyền?
Hàn Sương Tịch Sư nhất thời muốn bổ nhào qua nhưng lại bị Cao Bằng một phát bắt được đám lông trắng trên đỉnh đầu nó, tứ chi không ngừng vùng vẫy giữa không trung, liên tục đạp đạp.
- Ngaoo...oo, ngao ngao!
Hàn Sương Tịch Sư thẹn quá hóa giận gầm lên.
- Thả ta ra, thằng nhóc thối tha kia mau thả ta ra, xú gia hỏa!
- Đây là hậu viện nhà người ta, ngươi đừng làm loạn.
Cao Bằng im lặng. Nếu như là vô chủ thì không tính, hiện tại chủ nhân người ta đứng ở bên cạnh còn chưa có lên tiếng mà ngươi đã không kịp chờ đợi bổ nhào qua, như thế cũng quá hư hỏng rồi!
Quan trọng nhất chính là chúng ta còn không đánh lại người ta nữa. . .
Đừng thấy nó chỉ có một mình, nhưng cả đám chúng ta cộng lại cũng không nhất định là đối thủ của nó.
- Thực lực của ngươi suy yếu, cái này có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục một phần thực lực.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ chợt mở miệng nói.
Khẽ gật đầu với Cao Bằng, sau đó quay người rời khỏi cái tiểu viện này.
Chỉ để lại một nhà Hàn Sương Tịch Sư mộng bức, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Bằng,
- Cao Bằng, sao nó biết được thực lực của ta suy yếu vậy?
Cao Bằng sủng nịch sờ lên cái đầu nhỏ của Hàn Sương Tịch Sư,
- Ngoan, ngươi hãy cố gắng mạnh lên là được rồi.
Hàn Sương Tịch Sư:
- . . .
Cuối cùng Cao Bằng cũng không thể không biết xấu hổ bảo Hàn Sương Tịch Sư trực tiếp nhảy vào trong giếng nước nhà người ta, như vậy thì quá không lễ phép.
Cao Bằng bèn lấy ra một cái thùng nước từ bên cạnh, sau đó dùng cái thùng nước không biết làm bằng vật liệu gì này múc ra hai thùng đổ vào trong cái vạc ở bên cạnh.
Nước ở trong giếng trong suốt, nhưng sau khi Thuần m Băng Tuyền trong giếng bị múc ra thì lập tức biến thành màu đen tuyền.
Đồng thời cũng không tiếp tục tỏa ra ngoài bất kỳ khói trắng nào nữa.
Nước màu đen sau khi đổ vào trong vạc nháy mắt đã đóng băng, Hàn Sương Tịch Sư cẩn thận từng li từng tí nhảy vào trong vạc.
Xèo xèo xèo! Hàn Sương Tịch Sư vừa nhảy vào trong vạc nháy mắt đã bị đông cứng thành một con sư tử băng, chìm vào trong đáy vạc…
Cũng không biết Hàn Sương Tịch Sư phải ngủ say bao lâu, Cao Bằng bèn mang theo mấy ngự thú chờ đợi ở bên cạnh. Ở dưới tình huống không được cho phép Cao Bằng cũng không thể tùy tiện đi dạo lung tung trong nhà người ta, lễ phép cơ bản nhất vẫn phải có.
Tiếng bước chân thanh thúy chậm rãi truyền đến từ phía sau Cao Bằng. m thanh rất nhẹ nhàng, giống như một đóa hoa sen bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa trong ao sen.
Cao Bằng quay đầu lại. Một bóng hình xinh đẹp màu trắng tựa vào băng bích, cái váy màu trắng bằng lụa mỏng thật dài với những nếp gấp uốn lượn kéo lê trên đất.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đứng bên cạnh đỡ lấy cánh tay nàng.
---------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận