Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 822: Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú Nghẹn Khuất

Chương 822: Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú Nghẹn Khuất
Nụ cười tự tin của Vinh Thịnh Nhất, Ngọc Chân Minh đọng ở trên mặt.
Tại sao có thể có nhiều ngự thú Thần cấp như vậy!
Không phải chỉ cần có tài nguyên là có thể bồi dưỡng ra được ngự thú Thần cấp. Đương nhiên, nếu có thiên địa chi bảo đỉnh cấp thì lại là chuyện khác. Nhưng mà loại bảo vật này còn hiếm thấy hơn cả ngự thú Thần cấp.
Bồi dưỡng ra một con ngự thú Thần cấp quan trọng nhất là thiên phú, thiên phú của ngự thú cực kỳ quan trọng.
- Hai người các ngươi cùng lên cả đi.
Cao Bằng nghiêng đầu, thong thả hỏi.
- Tới đi!
Bàn Đại Hải rống lên một tiếng, cắm mạnh hai tay xuống đất rồi xé ra. Ầm ầm! Mặt đất bị xé thành hai nửa, giữa Vinh Thịnh Nhất và Ngọc Chân Minh xuất hiện một khe rãnh thật sâu.
Bàn Đại Hải tung mình nhảy lên, hai cánh tay tráng kiện như hai thanh cự chùy đập xuống.
Hư không bị bóp méo, không gian không chịu nổi mà rên rỉ.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú ngẩng đầu:
- Thời Gian Ky Xu.
Lấy Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú làm trung tâm, trong vòng bán kính trăm mét, tất cả không gian bị đông cứng, bao gồm cả Bàn Đại Hải cũng bị bao phủ bên trong. Bàn Đại Hải cũng dừng lại trong tư thế từ trên lao xuống, ngay cả từng tơ máu trong con ngươi cũng cực kỳ rõ ràng.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú biến mất tại chỗ.
Nắm đấm rắn chắc nện trúng bụng Bàn Đại Hải.
Dù không có âm thanh gì, nhưng Cao Bằng có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp phần bụng Bàn Đại Hải lõm vào trong, rồi nó bay ngược ra đằng sau.
Rầm rầm rầm!
Bàn Đại Hải đụng nát một mảnh rừng rậm lớn.
Cao Bằng nhíu mày. năng lực hệ Thời Gian đúng là quá biến thái. Lúc trước hắn đã từng thấy Minh Ngọc Thiên Tôn Thú thi triển năng lực này, có thể đông kết vạn vật trong phạm vi lớn, nhưng thực lực của tồn tại trong khu vực đông kết càng mạnh thì tiêu hao càng nhiều.
Nếu có tồn tại có thực lực vượt qua nó, thì nó không thể đông kết thời gian.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú là hình thái sau tiến hoá của Minh Ngọc Thiên Tôn Thú, hoàn mỹ kế thừa năng lực đông kết thời gian của Minh Ngọc Thiên Tôn Thú, nhưng trên cơ sở đó còn tiến bộ hơn một bước.
Biến hoá quan trọng nhất là Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú có thể tự do khống chế phạm vi Thời Gian Ky Xu. Đây là điểm quan trọng nhất.
Khống chế được phạm vi của Thời Gian Ky Xu có nghĩa là nó có được khả năng gần như vô hạn.
Có thể giúp cho nó sử dụng năng lực này càng linh hoạt và nhanh gọn hơn.
Cao Bằng nghĩ một lát rồi phái Tiểu Hoàng ra nhập với Bàn Đại Hải.
Đối phó với thích khách có năng lực Thời Gian thế này, nếu không có biện pháp phá giải, vậy phương pháp tốt nhất là phái ra một chiến sĩ da dày thịt béo ra cứng đối cứng với nó.
Ngươi đánh ta một trăm quyền cũng không sao, nhưng chỉ cần ngươi bị ta đánh trúng một quyền là xong rồi, ngươi sẽ biết thế nào gọi là đau.
- Cút ngay!
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú quát khẽ. Nhìn Tiểu Hoàng xách một cây chiến phủ to lớn xông tới, lại cảm nhận được pháp tắc hệ Kim mãnh liệt trên đó, nó không dám ngạnh kháng một chiêu này.
Thân hình loé lên, một khắc sau đã xuất hiện sau lưng Tiểu Hoàng, hai nắm đấm to lớn đập trúng cái đầu trọc của con vịt.
Phản lực từ phần đầu cứng rắn khiến cho bàn tay nó tê dại.
Đầu quá cứng!
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú âm thầm kêu khổ, sau đó nó rút ra Thần khí trường mâu.
Đầu của ngươi cứng lắm, nhưng ta không tin ngươi còn có thể cứng hơn trường mâu.
Đúng lúc này, một vòng xoáy hải dương ngưng tụ giữa hư không sau lưng nó, sức hút mãnh liệt kéo Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú ra phía sau khiến nó lảo đảo suýt nữa không đứng vững.
- Ta nghĩ ta tìm được nhược điểm của ngươi rồi.
Bàn Đại Hải cười gian. Thời Gian Ky Xu có thể đông kết vạn vật, nhưng không thể đông kết pháp tắc.
Nói cách khác, chỉ cần đứng ngoài khu vực pháp tắc tấn công nó là được.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú quay đầu lại, mở rộng phạm vi Thời Gian ky Xu bao phủ cả Bàn Đại Hải.
Một khắc sau, Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú biến mất.
- Chết đi!
Trường mâu màu bạch kim loé ra hàn mang.
Phụt phụt!
Trường mâu xuyên thấu qua đầu Bàn Đại Hải.
Vào thời khắc nguy cấp, thần cách Thôn Phệ trong đầu Bàn Đại Hải nở rộ thần mang! Bàn Đại Hải bị lỗ đen bao trùm.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú kinh hãi, làm sao không thể rút được vũ khí ra.
Nó dồn sức nhổ vũ khí, nhưng trường mâu bạch kim bị lỗ đen này hút kẹt cứng.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú nổi điên, hô to gọi nhỏ.
Nó muốn dùng nắm đấm đánh Bàn Đại Hải, nhưng nhìn cái lỗ đen trước mắt, một cảm giác nguy hiểm khiến nó không dám tuỳ tiện hạ quyền.
Bóng dáng loé lên, sau đó xuất hiện sau lưng Tiểu Hoàng.
Đùng đùng đùng đùng!
Tiểu Hoàng biến thành một cái bia thịt.
Tốc độ của Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú không tính là nhanh trong đồng cấp.
Nhưng vì kích thước khổng lồ của nó nên sức mạnh mỗi một quyền đều cực kỳ trầm trọng.
Mỗi lần Tiểu Hoàng bị đánh hai quyền, thân thể sẽ lại loé lên ánh sáng màu tím.
Sau đó, khi đánh ra quyền tiếp theo, Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú có thể cảm giác được gia hoả trước mắt này trở nên cứng rắn hơn…
Nhìn nắm đấm đã đỏ lên của mình, Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú rơi vào trầm tư.
Sau đó nó đâm con mắt, đá cái mông, tấn công tất cả các vị trí nói coi là nhược điểm trên cơ thể Tiểu Hoàng.
Đổi lấy kết quả là tay Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú càng đau hơn.

So với Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú thì Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo của Vinh Thịnh Nhất lại càng nghẹn khuất.
Làm một Thần minh hệ Thực Vật tương đối hiếm thấy, Bách Luyện Kiếm Thâm Thảo là một vương bài của Vinh Thịnh Nhất.
Quanh thân nó lượn lờ vô số kiếm khí, lực tấn công siêu cường, có thể nói là công thủ nhiều mặt.
Nhưng lúc này nó lại bị Đại Tử, Lưu Quang và A Xuẩn vây công, làm cho nó chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Tiểu Diễm còn ở tại tổ địa tộc Tất Phương, còn A Ngốc thì đang tu hành dưới trướng Tử Vong Chúa Tể hệ Vong Linh nên trong thời gian ngắn không thể về kịp.
Hai ngày trước, A Xuẩn vừa đột phá Thần cấp.
Thực ra gia hoả lười biếng này đã có thể đột phá cùng lúc với bọn Tiểu Hoàng rồi, nhưng do lười biếng nên phải nhờ đến Cao Bằng đốc thúc mới có thể đột phá được Thần cấp.
A Xuẩn sử dụng pháp tắc Không Gian di chuyển tất cả đòn tấn công của Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo, sau đó sử dụng năng lực Không Gian biến nó thành một con thú bị nhốt. Bên kia, Đại Tử thúc đẩy Pháp Tắc Lôi thoả thích bắn bia. Còn Lưu Quang… trốn ở một bên chờ cơ hội.
Bách Luyện Kiếm Thâm Thảo vẫn còn có chín trăm chín mươi chín đạo kiếm khí quấn quanh, có thể công có thể thủ.
Nhưng bị Pháp tắc Lôi tấn công liên tục, cũng không có hiệu quả quá lớn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo dần dần khô héo, bên ngoài mặt lá xuất hiện dấu hiệu bị bỏng cháy đen.
Ầm ầm!
Lại một đạo cuồng lôi nữa rơi xuống.
Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo bị đánh đến mất nước.
Suýt nữa cọng cỏ bị đánh đứt!
Thấy tình thế không ổn, nó chuẩn bị đào tẩu. Nhưng vừa lộ ra dấu hiệu đã bị A Xuẩn dùng pháp tắc Không Gian chuyển dời quay lại, chạy một hai lần vẫn cứ xoay quanh tại chỗ.
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú dừng đấm, bởi vì nó phát hiện hình như mình không đánh lại được kẻ trước mắt này…
Quá cứng!
Cảm giác này, không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện.
Nó còn nhớ, lần trước là một cường địch nó phải đối mặt khi chưa thành Thần.
Nó lặng lẽ thu tay phải lại. Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú cúi đầu nhìn hai nắm đấm đầy vết rạn của mình, lại liếc nhìn con vịt bị đông cứng trước mặt một lát, tựa hồ muốn nhớ kỹ khuôn mặt nó trong lòng.
Cuối cùng, nó lại thử rút trường thương Thần khí của mình. Vẫn không nhổ ra được…
Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú hít sâu một hơi, gọn gàng linh hoạt rời đi.
Ta không cần!
--------------------------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận