Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 486: Căn Cứ Vu Hạp

Chương 486: Căn Cứ Vu Hạp
Bờ sông hỗn loạn, bọt sóng vỗ vào bờ làm từng vết máu lan ra.
Bên cạnh đội tàu bị mắc cạn là những người thám hiểm nằm rải rác, trang phục đều ướt sũng.
Một người đàn ông dựa lưng vào chiếc tàu bị mắc cạn, trên ngực có máu tươi trào ra theo dòng nước.
Hắn liều mạng che ngực nhưng không có cách nào che được, máu chảy càng lúc càng nhiều.
- Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một đám con người đáng ghét, có khả năng đây là duyên phận đặc biệt.
Từ trong con sông lộ ra một con cự thú khổng lồ màu đen, dài như rắn với những mảnh vảy màu đen và sương mù màu đen nồng đậm quấn quanh. Phần cổ đã bị đứt lìa, đầu cự thú không cánh mà bay.
Vị trí bị đứt trào ra rất nhiều sương mù màu đỏ thẫm, sương mù cuồn cuộn, ở cổ mơ hồ hóa thành ảo ảnh một cái đầu rồng dữ tợn.
Trên lưng có gai trắng dày đặc uốn thành móc ngược.
Lý Cương đã nói không ra lời nữa, gương mặt trắng bệch. Bây giờ hắn cảm thấy hít thở càng thêm khó khăn.
Cự lớn màu đen hít sâu một hơi kèm theo những tiếng cười nham hiểm.
Sức sống trên mặt Lý Cương nhanh chóng biến mất, từ đỏ bừng trở nên trắng bệch, da trở nên nhăn nheo và xuất hiện từng vết nứt màu trắng xám để lộ ra sự thảm khốc trong không khí.
Thịt tróc ra từng mảng lộ ra xương trắng ghê người. Đồng tử khô khốc thối rữa, viền mắt màu đen, u ám và tối tăm.
Không chỉ Lý Cương, bên cạnh một đám người khác hoặc sống hoặc hôn mê đều bị hút cạn sức sống. Chỉ qua hai hơi thở qua, bên cạnh đội tàu bị mắc cạn trên bờ đã có mười bộ xương nằm rải rác.
Sợi râu trên ảo ảnh đầu rồng lơ lửng ở trên trời cũng trở nên thật hơn.
- Loài người quả nhiên vẫn là đồ đại bổ. Ta muốn khôi phục thực lực thì vẫn cần có nhiều người hơn nữa.
Căn cứ Vu Hạp được xây dựng dựa vào núi.
Sau tai biến, khu vực Du Châu nằm ở phía đông của căn cứ Vu Hạp đã thu hút rất nhiều ngự sử, bởi vì sinh thái tự nhiên trong núi lớn gần căn cứ Vu Hạp được bảo tồn tương đối tốt, cho nên chủng loại và số lượng quái vật cũng khá hơn nhiều.
Ở một trạm dịch Sơn Linh cách căn cứ Vu Hạp ba mươi cây số, trên Sơn Linh cao tới hơn một trăm mét xây dựng đủ loại kiến trúc.
Trên bầu trời có một bóng đen bay qua, cát bay đá chạy, bầu trời u ám đổ mưa.
Lộp độp...
Mưa trút xuống xối xả.
Lúc này còn chưa tới tối nhưng bầu trời đã đen kịt.
Bầu trời u ám như mực, mưa xối xả xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất.
Trong trạm dịch Sơn Linh vẫn có hai đội ngự sử chưa kịp trở về:
- Mưa lớn như vậy, tôi thấy hay là chúng ta chờ thêm một lát hẵng đi.
Trong đội ngũ, một người mặt sẹo híp mắt nhìn mưa xối xả bên ngoài gian nhà và nói.
Tuy bọn họ đều có mũ che không thấm nước, phần lớn ngự thú cũng không sợ mưa. Nhưng ở dưới thời tiết thế này bọn họ cũng không muốn rời đi. Dù sao trên trạm dịch Sơn Linh có nhà, còn có hàng quán bán đồ ăn.
- Cốc cốc cốc.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Có người đi ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là người của một đội khác.
- Có chuyện gì sao? Các ngươi còn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta cùng nhau đi ăn chứ.
Đoàn trưởng đoàn săn quái Nham Hổ nhìn thấy đó là người của đoàn săn quái Lục Đằng thì vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự ân cần thăm hỏi. Mọi người thường qua lại ở khu vực này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp nên vẫn tính là quen thuộc.
- Báo Cảnh Điểu trong đoàn chúng tôi vừa mới kêu.
Đoàn trưởng đoàn săn quái Lục Đằng nhíu mày nói.
- Báo Cảnh Điểu?
- Đúng, đó là ngự thú hậu cần của đoàn đội chúng tôi. Nó có thể dự đoán được nguy hiểm.
- Bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, Báo Cảnh Điểu đã có biểu hiện rất bất an. Lúc này... đã tự phong kín chính mình rồi.
Đoàn trưởng đoàn săn quái Lục Đằng chỉ vào chim sẻ nhỏ màu đỏ do một thành viên trong đội phía sau cầm trong tay, bất đắc dĩ nói.
Đây là một con quái vật tương tự với chim sẻ, nhưng xét về chi tiết thì vẫn khác chim sẻ rất nhiều.
Lúc này, hai cánh của con chim sẻ nhỏ màu đỏ này ôm đầu, ngồi xổm ở trong lòng bàn tay, lộ ra đỉnh đầu trọc chỉ có duy nhất một cái lông.
- Cảnh báo... Cảnh báo... Cảnh báo...
Báo Cảnh Điểu đột nhiên lại phát ra tiếng kêu khẽ không có sức lực.
- Chúng ta không biết nguy hiểm đến từ chỗ nào, nhưng bây giờ ở đây chỉ có đội ngũ của hai chúng ta và một ít ngự sử độc hành. Ta hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đối phó với nguy hiểm chưa rõ kia.
Đoàn trưởng đoàn săn quái Nham Hổ nghe vậy cười to:
- Có thể có nguy hiểm gì chứ? Dưới chân chúng ta chính là một con Sơn Linh cấp Lĩnh Chủ, cho dù là Lĩnh chủ bình thường cũng không dám đến khiêu khích.
- Hi vọng là vậy...
Đoàn trưởng đoàn săn quái Lục Đằng bất đắc dĩ. Ngay từ lúc đầu hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
- Được rồi, vậy tối nay hai đội ngũ chúng ta không nên đi quá xa, thay phiên gác đêm...
Hắn còn chưa nói dứt lời đã thấy dưới chân chấn động mạnh, một tiếng kêu du dương vang vọng ở trong rừng rậm.
Đoàn trưởng đoàn săn quái Nham Hổ chống tay vào tường nhà gỗ bên cạnh, vẻ mặt thoáng biến đổi. Đây hình như là tiếng của Sơn Linh, chẳng lẽ thật sự có nguy hiểm lớn?
- Trời ạ, đó là quái vật gì vậy?
- Chạy mau!
Trong phút chốc hắn đã nhìn thấy người của đoàn săn quái Lục Đằng ở ngoài phòng nhìn lên không trung rồi khủng hoảng hét lớn.
Ầm!!!
Một móng vuốt lớn màu đen từ trên trời hạ xuống, bao trùm lên vị trí đám người của đoàn săn quái Lục Đằng vừa rồi.
Trên mảnh vảy màu đen đầy gai ngược sắc bén, sương mù màu đen lượn lờ xung quanh móng vuốt.
Dòng máu theo móng vuốt chậm rãi chảy ra...
Đoàn trưởng đoàn săn quái Nham Hổ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cứng đờ. Bởi vì qua cửa sổ, hắn nhìn thấy hai con mắt màu xanh âm u đang nhìn chằm chằm vào hắn.
...
Phía sau núi của tập đoàn Nam Thiên, A Ban bỗng nhiên mở mắt rồi lập tức đứng dậy.
Nam Quất, Bắc Quất đang ở trên lưng nó đếm quýt bị ngã đặt mông ngồi dưới đất.
Ầm ầm ầm...
Mây đen cuồn cuộn, ánh sáng nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
Chết!
Một giây trước, A Ban vừa cảm giác được có một con Sơn Linh đã chết.
Từ trước tới nay A Ban chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, trong lòng nó rất phẫn nộ. Nói một cách nghiêm khắc, trên phương diện ý nghĩa thì những Sơn Linh không có liên quan quá lớn tới nó, nhưng dù sao cũng vì thân phận của nó mà những Sơn Linh này mới bằng lòng theo chủ nhân, chấp nhận cùng nó "Lăn lộn".
Đây là mặt mũi của chúng, cũng là mặt mũi của A Ban.
Những Sơn Linh này bằng lòng đi theo là nể mặt A Ban, bây giờ chết chính là đánh vào mặt A Ban.
- Sao vậy A Ban?
Trên đỉnh núi, Đại Tử quay đầu lại, phía sau lưng có lôi điện bay lượn hóa thành vô số hồ quang quấn quít ở trên bầu trời.
- Có một con Sơn Linh đã chết rồi.
Cao Bằng nhận được tin tức liền biến sắc:
- Sơn Linh chết rồi, sao có thể như vậy được? Sơn Linh là cấp Lĩnh Chủ, cho dù là Lĩnh Chủ có thực lực mạnh hơn cũng không nhất định có thể giết chết được chúng, chỉ có Vương cấp mới có khả năng tạo thành uy hiếp trí mạng cho Sơn Linh.
Dù thế nào, đây cũng là một chuyện lớn không thể xem thường.
- Có thể tìm được vị trí của con Sơn Linh đã chết không?
- Không thành vấn đề.
A Ban trầm giọng nói.
Trong lòng Cao Bằng căm tức. Nếu như trạm dịch Sơn Linh có người chết, xảy ra vấn đề lớn như vậy thì người khác sẽ lập tức chất vấn hắn về sự an toàn của trạm dịch Sơn Linh. Điều này ảnh hưởng rất lớn tới việc kinh doanh của mình.
Căn cứ Vu Hạp, nơi chân trời xa xôi có một đám mây đen u ám bay tới. Gió thổi mạnh, mặt đất hoang vắng hiu quạnh...
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận