Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 337: Khiêu Chiến

Chương 337: Khiêu Chiến
Mặc dù không biết con quái vật lớn chừng ba trăm kilomet vuông đang ẩn núp dưới đáy biển là loại quái vật nào, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ đó là nó là sinh vật có sinh mạng.
Một cự thú to lớn như thế tồn tại ở khu vực biển gần bờ, hơn nữa khoảng cách với Dương Thành gần như thế, chỉ sợ đổi thành bất cứ người nào ở Dương Thành cũng sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Càng quan trọng hơn là căn cứ vào kết quả điều tra được, con cự thú khổng lồ thần bí kia đang không ngừng triệu tập quái vật ở khu vực biển gần đó, không ai sẽ cho rằng bây giờ nó triệu tập quái vật biển chỉ vì lí do nó cảm thấy thú vị. Lại thêm có lần quái triều tập kích trước đó, mây đen trước khi chiến tranh xảy ra đã bao trùm toàn bộ Dương Thành.
Trong không khí tràn ngập hương vị nóng bỏng, hoàn cảnh đặc thù của biển cả có thể hạn chế phần lớn những vũ khí khoa học kỹ thuật mà con người đang sở hữu.
Cho nên sức mạnh chủ yếu để đối phó quái vật vẫn phải dựa vào Ngự Sử. Lần này vì để mời những Ngự Sử có thực lực chân chính đến đây hỗ trợ, có thể nói Dương Thành cùng với Bằng Thành đã dùng hết mọi thủ đoạn, bỏ ra một khoản chi phí rất lớn.
Dù sao thì chiến đấu với quái vật cũng là một chuyện nguy hiểm. Muốn người khác không ngại nguy hiểm đến tính mạng từ nơi xa xôi đến đây chiến đấu, cũng không thể để cho người ta đi một chuyến tay không được.
- Vị ở Nam Thiên kia có đồng ý không?
Thị trưởng căn cứ thành phố Dương Thành xoa mi tâm hỏi.
- Thằng oắt con kia không phải người, những người khác đều đến giúp đỡ, hắn lại yên tâm thoải mái ngồi ở nhà!
Bên cạnh, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi có khuôn mặt gầy gò và đôi lông mày như đao nói ra.
- Cục trưởng Để, không thể nói như vậy. Dù sao thì tình hình bên vịnh Đào Tử cũng là do hắn cũng cấp cho chúng ta.
Một bên khác, một người đàn ông có hình thể mập mạp phúc hậu cười ha ha trấn an.
- Vịnh Đào Tử cách công ty nhà hắn gần như vậy! Hắn có phát hiện đương nhiên phải nói cho chúng ta! Còn không phải là để cho chúng ta giúp hắn đến loại bỏ uy hiếp hay sao.
Để Nỗi tức giận nói ra.
- Thằng oắt con này giống như chim ưng không thấy thỏ thì không bắt, còn nói cái gì mà tay trói gà còn không chặt. Nếu hắn tay trói gà không chặt thì tôi là cái gì, tàn phế cấp độ bốn hả?
Thị trưởng căn cứ Dương Thành nghe vậy hơi lắc đầu.
- Được rồi, không ầm ĩ nữa. Cái bánh trong đĩa chỉ to như thế mà thôi, ăn ít đi vài miếng cũng không thể nào chết đói được, chỉ cần làm cái bánh to hơn nữa thì cần phải lo từ nay về sau không có bánh ăn sao? Đừng có quên, năm đó Dương Thành chúng ta phát triển như thế nào.
- Đi nói với tiểu Cao, miễn trừ ba năm thuế cho Nam Thiên bọn họ, sau đó hai năm tiếp theo sẽ miễn trừ một nửa thuế. Hắn muốn thành ý chúng ta cho hắn thành ý, chỉ chờ xem bản thân hắn phản ứng thế nào thôi.
Đảm nhiệm cục trưởng cục Công Thương Để Nỗi đau lòng không thôi, Nam Thiên là một nhà giàu thu thuế của bản địa đó.
- Để cục trưởng cũng không cần thất vọng, chúng ta miễn trừ thuế sẽ hấp dẫn Nam Thiên tăng lớn đầu tư ở chỗ chúng ta. Trong thời gian ngắn thì chúng ta có hơi thiệt thòi một chút, nhưng về lâu về dài thì khó nói là ai thua thiệt được.
Sau khi tan họp người đàn ông phúc hậu đi bên cạnh an ủi Để Nỗi.
Để Nỗi trợn trắng mắt, hắn còn không biết chút chuyện này sao, chỉ là hắn không thích thái độ của tên tiểu tử kia mà thôi.
- Ông đừng có nói giúp cho Nam Thiên, tôi biết em trai ông giữ chức tổng giám đốc bên đó. Nhưng mà Nam Thiên là Nam Thiên, Dương Thành là Dương Thành, đi quá gần với bọn họ cũng không tốt.
Để Nỗi quét mắt nhìn hắn một cái.
- Tôi đương nhiên biết chuyện đó, tôi cũng không có ý lấy việc công làm việc tư.
Người đàn ông phúc hậu kia cười ha ha, giống như người ta có nói gì đi nữa cũng sẽ không làm hắn tức giận được.

Lần này Dương Thành xuất huyết nhiều, không chỉ là khu Hoa Hạ, thậm chí thông qua một chút quan hệ để liên hệ đến những Ngự Sử đứng đầu các khu vực lớn khác. Nhưng mà những Ngự Sử có thể vượt qua đại khu để đến đây chỉ là số ít, phần lớn vẫn là những người mạnh ở khu Hoa Hạ.
Buổi tối ngày hôm nay, máy bay đi đến Dương Thành nhiều hơn hẳn so với trước đây. Từng chiếc máy bay hạ xuống từ trên bầu trời, những Ngự Sử trên toàn thế giới nhận lời mời đã đặt chân đến.
Cao ốc Minh Châu của Nam Thiên là kiến trúc mang tính tiêu chí của tân khu Dương thành, cao tới 246 mét, nhìn từ bên ngoài thì nó giống như một ngọn đuốc to lớn được giơ cao.
Trên sân thượng tầng cao nhất có một bể bơi thật lớn, nhưng bây giờ nó đã bị Cao Bằng cải tạo thành một ao nước. Dưới ao nước có nuôi mười mấy con cá lớn, đều là quái vật loài cá. Bên trong còn có một chút hoa sen, rong rêu, các loại cây thủy sinh. Bể bơi đã bị Cao Bằng cải tạo hoàn toàn thành một cái ao câu cá cỡ nhỏ.
Ngồi trên một cái ghế đặt trên bãi cát, Cao Bằng lười biếng vung cần câu đặc chế trong tay lên, cần câu vạch ra một độ cong hoàn mỹ trong không trung, cuối cùng chính xác rơi vào trong ao.
Chỉ một chốc lát sau, đầu dây câu bên kia truyền tới tiếng dãy dụa kịch liệt, khí lực ít nhất cũng phải tới mấy trăm cân. Dây câu được làm bằng tơ thép bị kéo căng, hóa thành một sợi dây thẳng tắp kéo dài đến một bên khác của ao.
Bàn tay Cao Bằng gắt gao nắm chặt cần câu, vững như Thái Sơn, nói với tiểu Diễm ngồi ở đối diện.
- Thấy thế nào, trình độ câu cá của chủ nhân ngươi rất tốt có đúng không?
Tiểu Diễm ngồi xổm ở bên cạnh, đầu không ngừng gật gật.
- Lợi hại, Cao Bằng ngươi quá lợi hại.
Cao Bằng mỉm cười, cánh tay nhẹ nhàng run lên, một bóng đen dài khoảng hai mét vọt lên từ dưới đáy nước. Lạch cạch, lạch cạch, thanh vĩ phượng chủy, đuôi cá đập lên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh, một cái móc câu màu xám làm bằng kim loại to như ngón tay đang dính vào môi trên của nó.
Tiểu Diễm nuốt một ngụm nước bọt.
- Cái này không thể ăn được, con cá này phải thả về tiếp tục câu nữa.
Cao Bằng thong thả ung dung nói.
Tiểu Diễm thất vọng, trong lòng có chút tức giận. Vậy ngươi để cho ta ngồi bên cạnh xem ngươi câu cái lâu như vậy để làm cái gì! Bệnh tâm thần chắc!
- Cao thiếu, ngoài cửa tập đoàn có người muốn khiêu chiến với ngài.
Nhân viên bảo an đứng ở bên dưới của tầng thượng gõ cửa rồi bước lên nói.
- Lại khiêu chiến ta?
Cao Bằng sửng sốt một chút, nhếch miệng. Khiêu chiến ta làm gì, thật sự là quá trung nhị.
Mấy tên nhóc này tưởng rằng đang làm phim hoạt hình chắc, đây là nhóm thứ mấy trong buổi tối ngày hôm nay rồi? Cao Bằng hết nói nổi.
Vốn còn chuẩn bị tiếp tục từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ tới rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, dứt khoát kiếm chút thu nhập thêm đi.
Cao Bằng phân phó.
- Anh đi ra ngoài cửa lớn treo một tấm bảng, đệ nhất thiên tài Nam Việt Cao Bằng tiếp nhận khiêu chiến hữu nghị của tất cả mọi người, hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai. Một lần khiêu chiến giá cả hai ngàn điểm tín dụng, xin miễn trả giá.
Bảo an đang định truyền đạt lại lời của Cao thiếu thông qua bộ đàm thì Cao Bằng đột nhiên nói.
- Chờ một chút, anh nói thêm với mấy người bên kia, chỉ cần có người đồng ý khiêu chiến thì hãy vụng trộm nói với người ta, chỉ cần thanh toán thêm ba ngàn điểm tín dụng nữa sẽ đảm bảo thắng.
- A?
Bảo an sửng sốt, hoài nghi mình đã nghe lầm.
- Còn sững sờ ở chỗ này làm gì, anh không nghe sai đâu.
Cao Bằng phất tay.
Nhìn người bảo an xuống lầu, Cao Bằng mới lắc đầu.
- Đầu chứa nước.
Chờ Cao Bằng quay đầu lại, chỉ thấy con cá ở bên cạnh ao kia đã còn lại một nửa thân thể, một nửa kia là khung xương trắng hếu.
Một con hạc một chân béo mập đang dùng cánh lau miệng, mắt nhỏ đen như mực lén lút nhìn xung quanh, khi đôi mắt nhỏ nhìn về bên trái thì bỗng bắt gặp ánh mắt Cao Bằng đang nhìn nó.
Đôi cánh đang lau khóe miệng bỗng dừng giữa không trung.
Cao Bằng, nhìn thấy rồi?
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận