Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 411: Lục Sắc Tiểu Ngô Công

Chương 411: Lục Sắc Tiểu Ngô Công
Dưới một cồn cát nhỏ nằm sâu trong sa mạc, Sa Hải Trụ Ma Thú một lần nữa ngưng tụ ra thân thể, chỉ là lần này vóc dáng của nó từ cao hơn 50m giờ chỉ còn cao 5m.
Nó đang ở trạng thái cực độ suy yếu.
Có chút e ngại nhìn về phương hướng mình bỏ trốn, Sa Hải Trụ Ma Thú rống lên một tiếng đầy tức giận, phiền muộn bước lên một bước. Nhưng lại tựa hồ sợ âm thanh quá lớn làm cho Cao Bằng nghe thấy, cho nên tiếng rống vừa ra khỏi miệng lại sinh sinh nghẹn trở về.
- Rống. . . Ách.
Tên ngu ngốc này lại quay ra tức giận với chính bản thân mình vì lại đi sợ một tên nhân loại, phụng phịu dùng đầu của mình không ngừng đập vào cồn cát.
Đập vào một lần, hai lần, ba lần. . .
- Chúng ta đi trước thôi.
Nếu tên Sa Hải Trụ Ma Thú đầu óc tựa hồ có chút ngốc này đã bị đánh chạy, Cao Bằng đương nhiên sẽ không nghỉ ngơi một đêm ở cái trấn nhỏ vừa có rất nhiều người chết này.
- Con Sa Hải Trụ Ma Thú này có chút ngốc, mấy tiểu khả ái dưới tay mình đều thông minh hơn nhiều so với nó. Đến lúc bắt được nếu mình không dùng có thể đưa cho ông ngoại, có Bạch Long tại hẳn là có thể trấn trụ được tên ngốc này.
Cao Bằng âm thầm suy tư.
Từ chối lời mời bữa tối của Liên minh chính phủ khu Kim Sa, Cao Bằng đi đường suốt đêm, tiếp tục một đường theo hướng tây.
Đáng tiếc A Ban quá nặng nên căn bản không thể lên máy bay, nếu không thì có thể trực tiếp đi máy bay là được.
Nhưng mà đi ngoài dã ngoại cũng có một phong vị khác. Cao Bằng đi trên con đường đã có trước khi tai biến xảy ra, nó là một đường cao tốc xuyên qua dãy núi, nhưng mà sau khi xảy ra tai biến thì con đường này hầu như không có ai qua lại, trở nên rất nguy hiểm.
Có thể nhìn thấy từng chiếc rễ cây thô to nổi trên mặt đường, đường cao tốc đã từng bằng phẳng giờ đã bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ.
Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài con thú nhỏ chạy xuyên qua rừng cây.
A Ban mạnh mẽ tiến tới, thân thể cao lớn đụng nát từng cây gỗ ven đường, thân cây lăn đến chân núi bị nghiền nát không chút lưu tình.
A Ban đi đến đâu thì để lại một con đường bằng phẳng rộng rãi phía sau.
Ngoài mấy ngàn mét phía xa sau lưng A Ban bên xuất hiện một nhóm người, ở trên ipad đo vẽ ghi chép cái gì đó.
- Thật sự là không thể tin được, hắn đang muốn trực tiếp đả thông một con đường nối liền giữa khu Kim Sa và khu Hoàng Mạc sao.
Một người đội mũ công nhân đo vẽ bản đồ với vẻ hưng phấn.
Trợ thủ bên cạnh chạy tới chạy lui, trên tay xách một chiếc máy đo đạc đang không ngừng đo khoảng cách.
- Cao Bằng, những người phía sau kia luôn đi theo chúng ta, thật là đáng ghét.
A Ban lẩm bẩm. Cho dù có là ai khi đi đường mà sau mông có một đám theo đuôi nhìn chăm chú thì đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Không có việc gì, nếu như bọn họ thật sự có thể đi theo chúng ta đến hết đường thì là bản lĩnh của họ.
Cao Bằng cười nhạt một tiếng.
Cao Bằng từ bên trong không gian lấy ra một xấp tài liệu.
Trên tài liệu có ghi chép và ảnh chụp của tòa miếu thờ kia.
Miếu thờ thuần một màu trắng, cửa gỗ màu trắng đóng chặt, bên ngoài cửa gỗ sạch bóng như mới, tựa hồ thường xuyên có người lau chùi quét dọn. Trong viện không có một mảnh lá rụng.
Bên ngoài miếu thờ trồng hai hàng cây lớn, trên đỉnh miếu thờ có một pho tượng hết sức sinh động. Đây là một pho tượng hình người màu đen khoanh tay trước ngực, đầu cúi xuống.
Toàn thân pho tượng đen kịt, ngay cả con mắt đều là một màu đen tuyền.
Cao Bằng nheo mắt lại, bảng số liệu quen thuộc hiện lên.
【 Tên quái vật 】: Thụ Tội Giả Thạch Tượng
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 40 (cấp Thủ Lĩnh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Hắc Ám
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Quang Minh
【 Năng lực quái vật 】: Cường hóa tốc độ Lv1, cường hóa thạch da Lv1
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Pho tượng ở trên đỉnh miếu thờ, tại sau khi miếu thờ phát sinh dị biến thì pho tượng cũng nhận ảnh hưởng. Nó thích nhất nghe người khác đọc diễn cảm kinh văn ngay trước mặt, cũng chán ghét người khác chửi bới miếu thờ.
Nơi này đã từng là miếu thờ được Thánh Quang Giáo thành lập. Thánh Quang Giáo tôn trọng màu trắng, cho nên tất cả kiến trúc đều sơn thành màu trắng, vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, cửa sổ màu trắng.
Nhưng hết lần này tới lần khác pho tượng trên đỉnh đầu lại biến thành màu đen.
Chẳng lẽ tất cả đồ vật màu đen trong miếu thờ đều bị ô nhiễm biến dị?
Cao Bằng suy nghĩ.
- Có bảo bối, có bảo bối.
Hai chân sau của Văn Bảo Thử đứng thẳng lên mặt đất, hai chân trước treo ở trước ngực, tựa như một chú chuột đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm về một bên rừng rậm.
- Ngươi xác định là có bảo bối vô cùng vô cùng vô cùng hấp dẫn sao?
Cao Bằng thả tài liệu trong tay xuống rồi nghiêm túc hỏi.
Để không bị những bảo bối lung ta lung tung của Văn Bảo Thử làm lãng phí thời gian, Cao Bằng hạ một đạo mệnh lệnh cho nó. Bảo bối hấp dẫn nó ở mức độ bình thường thì không cần quấy rầy chính mình, chỉ có loại bảo bối làm cho nó vô cùng vô cùng vô cùng động tâm mới có thể gọi mình.
- Thật! Không tin ngươi xem!
Văn Bảo Thử buông móng vuốt che ngực xuống, ở ngực nó có một đồ vật hình trái tim lồi ra ngoài, bịch bịch nhảy lên.
- Ta hiện tại đã sắp ngất đi.
Nói xong lòng bàn chân Văn Bảo Thử mềm nhũn ngồi phịch ở trên lưng A Ban, con mắt híp thành hai cái khe hở, tiên dịch từ khóe miệng nhỏ xuống dưới.
Cao Bằng,
. . .
- Được thôi, vậy thử đi nhìn xem, nhưng trước tiên ngươi hãy ấn trái tim của ngươi trở về đi đã.
A Ban vốn thẳng tắp đi hướng tây lại đột nhiên chuyển hướng, ầm ầm vòng sang hướng bắc.
Mấy người phía sau hai mắt nhìn nhau, tại sao lại đi đường vòng. Không phải cục trưởng đã nói bọn họ có ngự thú Vương cấp sao, chỉ cần đi phía sau bọn họ là có thể an toàn vẽ được một tuyến đường.
- Ông chủ, có phải bọn họ đi đường vòng vì đã phát hiện ra chúng ta nên muốn cắt đuôi hay không?
Người đo vẽ bản đồ nghi ngờ lắc đầu, luôn cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.
- Đây là bảo vật gì, nhìn qua có chút giống đồ của nhà chúng ta?
Cao Bằng ngạc nhiên nói.
- Đúng đúng, đây chính là của nhà chúng ta.
Đại Tử liên tục gật đầu.
- Khó trách lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là đồ nhà chúng ta.
Tiểu Hoàng đến giờ mới kịp phản ứng.
- . . .
- Nếu là đồ vật của nhà chúng ta thì tiện thể cầm về thôi.
Tiểu Hoàng khẳng định gật đầu.
Nói xong Tiểu Hoàng bước về phía trước một bước, hai cái hình xăm màu lam từ bên má kéo dài đến dưới mí mắt, cái đầu trọc lắc lắc, xiềng xích trên cổ rung động ầm ầm.
Bàn tay vươn lên gỡ chiếc rìu xuống, Tiểu Hoàng giơ hai lưỡi rìu hiên ngang xông tới.
Ở trước mặt nó là một khối đá lớn đột ngột xuất hiện trong rừng, trên đá mọc lên một cây nấm màu đỏ rất lớn, mặt ngoài cây nấm có hoa văn hết sức quỷ dị, nhìn qua tựa như một ác ma dữ tợn đang mỉm cười.
Bên cạnh tảng đá lớn là một cái hố đen. Từ bên trong hố chui ra một con rết màu xanh lục, bên ngoài thân mọc đầy lông tơ màu trắng, móng vuốt là màu đỏ, nhìn qua có vẻ vô cùng độc.
Nhìn thấy Tiểu Hoàng đi tới, con rết màu xanh lục có chút bối rối, tranh thủ thời gian quay đầu kêu lớn vào trong hang.
Sau đó liên tục không ngừng có càng nhiều con rết màu xanh lục chui ra, càng ngày càng nhiều con rết hội tụ vào một chỗ ôm thành một đoàn.
Tiểu Hoàng hừ lạnh một tiếng, quầng sáng cấp Lĩnh Chủ phóng thích ra ngoài.
Đàn rết đang tự thành một đoàn bỏ chạy tứ tán, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, về phần bảo vật mà chúng nó bảo vệ cũng không còn hơi sức chú ý nữa.
Tiểu Hoàng phách lối đi lên, trực tiếp ôm cả tảng đá lẫn cây nấm mang đi.
Đợi đến khi Tiểu Hoàng đi xa thì những cái kia con rết màu xanh lục mới mờ mịt luống cuống bò trở về, bồi hồi xung quanh cái hố mà tảng đá lớn lưu lại.
Chờ Cao Bằng đi xa, vài bóng người lén lén lút lút đi tới từ phương hướng Cao Bằng đã đến. . .
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận