Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 542: Ba Năm

Chương 542: Ba Năm
Trái đất, Du Châu.
Cao Bằng rời khỏi nơi này đã ròng rã ba năm.
Một người từ bừa bãi vô danh đến vang danh thiên hạ cần thời gian dài dằng dặc. Nhưng để gần như tất cả mọi người quên đi thì chỉ cần ba năm.
Mà bây giờ đã qua ba năm. Từ thời điểm hiện tại, quay ngược lại khi trái đất xảy ra dị biến đã là tám năm rồi.
Xưa nay nếu nhắc đến Cao Bằng thì nhất định mọi người vẫn có thể nhớ có người này, nhưng giờ không còn ai bàn luận về hắn nữa.
Giống như trước khi tai biến, minh tinh nước Cao Ly vẫn luôn có được nhiều fan hâm mộ ở khu Hoa Hạ, tên tuổi nổi như cồn. Nhưng vì chế độ trưng binh đặc thù của bọn họ, có rất nhiều minh tinh đang nổi không trốn khỏi vận mệnh phải nhập ngũ. Khi thần tượng nhập ngũ, rất nhiều fan hâm mộ sẽ trung trinh không đổi thể hiện với oppa rằng chúng ta sẽ chờ ngươi xuất ngũ trở về. Đến khi thần tượng hết thời hạn nghĩa vụ quân sự, xuất ngũ rồi thì người đi trà lạnh. Người đã từng là fan hâm mộ của ngươi đã chuyển sang hâm mộ người khác rồi.
Du Châu, đường Đả Đồng. Đây là con đường có nhiều quán bar nổi danh ở Du Châu.
Khi mới xảy ra tai biến, vì có rất nhiều ngự sử rời thành giết quái vật, trường kỳ du tẩu mạo hiểm sinh tử không rõ, đương nhiên cần có một nơi để phát tiết bầu nhiệt huyết.
Sau đó nhân duyên tế hội, cũng bởi vì nơi này xuất hiện một vết nứt không gian ổn định.
Nó khiến cho đường Đả Đồng ở thành khu Bách Nghiệp của Du Châu lại càng ngày càng phồn vinh.
- Này, các ngươi nói xem hiện giờ ai là ngự sử mạnh nhất thế giới?
- Tôi nghĩ là Thái Dương Vương ở khu Anh Quốc.
- Thái Dương Vương? Không phải hắn đã bị Hắc Ám Atula Warren đánh bại sao?
Một người mập mạp mặc áo thun màu lam cười khẩy.
- Lần ấy Thái Dương Vương bị người ta đánh lén, ngươi không thấy bây giờ Warren bị đuổi giết khắp thế giới sao?
Người lên tiếng trước mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cánh tay xăm hình kích động cầm một cốc bia lên uống một hơi cạn sạch:
- Bảo ta nói lại, vẫn là Thái Dương Vương mạnh nhất.
Mấy người bên cạnh bực bội hỏi lại:
- Tại sao lại là Thái Dương Vương? Dù hắn rất nổi tiếng ở khu Anh Quốc, nhưng cũng chỉ ở phương Tây thôi. Phương Đông chúng ta còn có Thanh Loan công tử, còn có Bắc Hàn Vương. Bọn họ đều là ngự sử đứng đầu.
- Ngươi không thấy Thái Dương Vương rất gợi cảm sao?
Người có xăm hình nghe thấy có người vũ nhục tình nhân trong mộng của mình, không nhịn được liền nổi giận.
- Tôi nghe nói Thái Dương Vương là nam.
Có người lẩm bẩm.
Nghe vậy mấy người kia đều giật mình, sau đó lặng lẽ dịch ghế sang bên cạnh.
- Nhưng nói thật, hiện giờ hầu hết các ngự sử mạnh nhất thế giới đều thuộc về thị tộc từ thượng cổ, sau này còn có đường cho chúng ta sao? Nói khó nghe, chẳng lẽ chúng ta sẽ trở thành người hạ đẳng? Nghe nói Liên minh chính phủ thế giới đã chuẩn bị đưa ra dự luật mới, hình như có quan hệ tới các thị tộc thượng cổ.
Có người sầu bi ai thán một tiếng.
- Mấy người các ngươi làm sao thế, tại sao lại nâng cao người khác tự hạ thấp mình? Ông đây nghe mà bực mình!
Một người đàn ông cao lớn ở bàn bên cạnh tức giận đứng dậy:
- Sao ở trái đất chúng ta lại không có cường giả chứ? Ngay ở Du Châu chúng ta đã có hai vị rồi, toàn thế giới càng có không ít. Bọn ông mới phát triển có mấy năm thôi, chờ mấy năm nữa, trái đất của chúng ta có mấy tỉ người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng dìm chết bọn họ rồi!
Giọng nói của tráng hán rất lớn, hơn nữa dáng người rất cao to, bên bàn của hắn còn có mấy người nữa. Mấy người bên này liếc mắt nhìn nhau, người xăm hình ở cánh tay không cam lòng phản bác lại:
- Vậy ngươi kể thử xem là hai vị nào?
- Kỷ Hàn Vũ và Cao Bằng của tập đoàn Nam Thiên.
Người đàn ông cao lớn hung hăng trừng mắt với bọn họ:
- Bọn họ đều là ngự sử Vương cấp uy tín lâu năm ở trái đất chúng ta. Ba năm trước, Cao Bằng còn được coi là người mạnh nhất đấy.
- Phì.
Người có cánh tay xăm hình nhếch miệng lên, xem ra chỉ chờ có câu nói này:
- Nói đến Kỷ Hàn Vũ kia tôi còn tin, còn cái người Cao Bằng đó, tôi không phục. Nghe nói có thị tộc thượng cổ đến liền xám mặt chạy trốn tới thế giới Hắc Vụ, giờ còn không biết còn sống hay chết rồi, loại hèn nhát này cũng được gọi là cường giả sao?
Người ngồi đối diện vẫn không nói gì. Người có cánh tay xăm hình và những người bạn cùng bạn không nhịn được vụng trộm kéo cánh tay hắn. Ở chỗ khác hoặc sau lưng ngươi nói thế nào cũng được, nhưng đây là nơi công cộng… Hơn nữa nơi này còn là Du Châu nữa.
Có ai không biết một mẫu ba phần đất nơi này đều do công ty bảo an Nam Thiên trông coi, không thấy bảo vệ đứng gác ở cửa kia đều đang nhìn về phía này sao?
Dù bị hơi rượu bốc lên đầu, nhưng người có cánh tay xăm hình cũng không ngốc. Khi thấy ánh mắt những bảo vệ kia không thiện chí thì lập tức giật mình, cũng tỉnh ra vài phần, sau đó xám xịt cùng những người bạn còn lại lặng lẽ rời khỏi quán bar.
- Thiếu đổng, là do tôi quản lý không tốt. Tôi sẽ phái người kéo mấy kẻ kia tới sông Gia Lăng nuôi cá.
Sắc mặt Vương Triệu có chút khó coi, vội vàng chạy tới ngồi cạnh người trẻ tuổi mặc quần áo thể thao.
- Được rồi, anh cũng không thể bịt miệng cả thế giới được. Miệng mọc trên mặt họ, kệ họ nói đi.
Cao Bằng khoát tay áo, không thèm để ý.
- Thiếu đổng rộng lượng.
Vương Triệu vội vàng vỗ mông ngựa.
Cao Bằng cười nhạt:
- Anh đó, tuổi còn trẻ thì không nên xốc nổi như vậy.
- Tôi biết rồi, đa tạ lão hiệu trưởng tài bồi.
Vương Triệu hung hăng gật đầu.
Vương Triệu là học sinh lứa đầu tốt nghiệp từ Thiên Các Học Phủ. Học xong liền vào tập đoàn Nam Thiên nhậm chức, sau đó được phân công đến đường Đả Đồng, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở đây.
Cao Bằng quay đi, thầm ra lệnh cho Tiểu Thảo qua huyết khế:
- Nguyền rủa mấy người kia một chút, cho bọn họ ốm mấy ngày đi.
Cao Bằng híp mắt lại, dám nói xấu ta sao? Ta không nghe thấy thì kệ, nhưng bị ta nghe thấy rồi sẽ khác đấy.
Tiểu Thảo lắc lư cái đầu, mấy sợi lông tơ màu đen lặng lẽ hòa vào bóng tối đuổi theo mấy người kia.
Cao Bằng nhìn quanh, cười cười:
- Được rồi, anh sắp xếp cho tôi một cái xe. Không cần xe lớn, xe việt dã nhỏ là được rồi.
Chờ đợi ở thế giới Hắc Vụ ròng rã ba năm, quần áo chuẩn bị đều đã mặc hết. Bây giờ quay lại trái đất, Cao Bằng không tùy tiện đi thẳng về mà liên hệ người bên dưới hỏi thăm thế cục hiện tại trước.
Hiện giờ ông ngoại không có gì đáng lo, lão gia tử ăn ngon uống tốt, ngày nào cũng bừng bừng khí thế.
Chỉ có điều, từ khi mình rời khỏi trái đất thì ông ngoại rất ít khi ra tay, dù có chuyện gì cũng để cho đám cu li bộ lạc Bạch Long kia đi làm việc. Bọn họ muốn có danh tiếng, ông ngoại cũng bớt sức, song phương phối hợp ăn ý với nhau.
Ba năm trôi qua, vì ông ngoại không trực tiếp ra tay, đồng thời mình cũng đã rời khỏi trái đất nên danh tiếng của tập đoàn Nam Thiên không còn như trước nữa.
Cây cao chịu gió lớn. Sau ba năm lắng đọng, tập đoàn Nam Thiên đã chuyển vào trong bóng tối.
Điều này cũng phù hợp với suy tính của Cao Bằng khi mới rời khỏi trái đất.
- Không ngờ hạn chế của trái đất vẫn chưa được phá vỡ, hiện giờ quái vật mạnh nhất vẫn là Vương cấp đỉnh phong. Nhưng tin tức tốt là đám ngự thú của mình có thể tránh trong không gian ngự thú để mang về.
Cao Bằng quay đầu lại nhìn con vượn cao lớn màu trắng đứng thẳng sau lưng mình. Hai tay nó dài quá gối, sau lưng mọc hai cánh, mắt xanh môi đỏ, cái đuôi linh hoạt nhẹ nhàng vung vẩy.
Dù màu sắc và hình dạng đều thay đổi rất nhiều nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra được bóng dáng của Tiểu Hoa.
- Đi thôi, chúng ta về nhà xem.
Cao Bẳng rời khỏi quán bar.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận