Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 465: Khách Đến Băng Nguyên

Chương 465: Khách Đến Băng Nguyên
- Được rồi, không thành vấn đề.
Sinh Trưởng Chi Não nghe được trong giọng nói của chủ nhân có phần mất kiên nhẫn và hơi tức giận thì không nhịn được vội vàng nói.
Nó cũng không biết hai người kia làm sao lại đắc tội với kẻ lòng dạ hẹp hòi như Cao Bằng.
Sinh Trưởng Chi Não thương hại nhìn hai người đang nằm dưới mặt đất.
Sau đó nó hoàn toàn không chút thông cảm xâm nhập vào trí nhớ của bọn họ.
Linh hồn lực cường đại xuyên qua đầu, tiến sâu vào trong trí nhớ của bọn họ.
Tựa như một cái đĩa ghi chép lại cả cuộc đời của bọn họ, lấy thị giác của bọn họ làm máy quay, có âm thanh, có cảm giác và có cả hình ảnh.
Mặt ngoài của Sinh Trường Chi Não chỉ lấp lóe trong chốc lát, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
Tất cả ký ức của hai người chỉ là một chút gánh nặng với nó mà thôi.
Trong giây lát, Sinh Trưởng Chi Não trầm giọng nói:
- Chủ nhân, ta đã tìm ra được rồi. Bọn họ là gián điệp của khu Ưng Liệt được xếp vào khu Nghê Hồng, sau đó bị khu Nghê Hồng phái qua tập kích ngài. Trước khi xuất phát bọn họ nhận được mệnh lệnh phải ngụy trang thành người của hiệp hội Vô Diện.
- Thật đúng là quan hệ phức tạp... Cho nên có thể hiểu thành bọn họ là người của khu Ưng Liệt? Hoặc là bị khu Nghê Hồng phát hiện và muốn tương kế tựu kế họa thủy đông dẫn.
Cao Bằng nhíu mày:
- Không có một tin tức chính xác nào sao?
- Không có...
Sinh Trưởng Chi Não len lén liếc nhìn Cao Bằng đang im lặng.
Cao Bằng suy nghĩ một lúc mới xoay người rời đi:
- Được, ta biết rồi. Ngươi dẫn đám con của ngươi về đi.
...
Bắc Cực, một con Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu khổng lồ xé rách hư không bên trên cung điện Hàn Băng, hai cái cánh vỗ mạnh rồi cuối cùng hạ xuống trước cung điện.
Sau khi mổ vỡ dây xích buộc chặt trên chân phải, hất dây xích qua một bên, một cái hòm màu xanh sẫm xuất hiện ở trước cửa cung điện.
Trong giây lát, Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ ở trong cung điện chậm rãi đi ra. Nó liếc nhìn Từ Công Thú bị trói ở trên cổ của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu, sau đó đi tới dùng một tay nhấc cái hòm màu xanh sẫm lên rồi xoay người đi vào cung điện.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu cũng gật đầu rồi giương cánh bay lên không trung!
Lần này nó không chỉ tới Bắc cực tặng đồ mà còn có một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó chính là tìm kiếm khí tức hàn băng.
Trải qua nửa năm rèn luyện, bên ngoài cơ thể Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu có thêm rất nhiều vết thương, khí thế hung ác trên người cũng càng lúc càng lớn hơn.
- Đã lâu không nhìn thấy ngự thú nghiêm túc như vậy.
Bắc Thanh Nghiên đứng phía trước cửa sổ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bánh que cay trong tay, tò mò bỏ vào miệng nếm thử.
Sau khi ăn mấy cái bánh que cay, màu sắc đôi môi hồng đã biến thành màu đỏ, nhìn càng dụ hoặc hơn.
Dường như có hơi cay, cái mũi ngọc của Bắc Thanh Nghiên nhăn lại, hít sâu một hơi rồi lại thè lưỡi ra, nhìn chẳng khác nào một chú cún con đang liếm sữa.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ canh giữ ở trước cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhịn được la lớn:
- Không tốt, thứ này có độc! Không ngờ có thể thoát được sự điều tra của ta, đây là độc vật bậc nào!
Bắc Thanh Nghiên liếc nhìn Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ với vẻ kỳ lạ, suy nghĩ một lát lại mở một gói bánh que cay rồi đưa cho nó:
- Ngươi cũng nếm thử đi, nó không có độc đâu, chỉ là mùi vị rất kỳ lạ. Từ trước tới nay ta chưa từng ăn qua thức ăn có mùi vị như vậy.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của Bắc Thanh Nghiên với vẻ vô cùng khẩn trương.
- Cảm ơn lòng tốt của chủ nhân, nhưng ta thật sự không thích những thức ăn kỳ quái như vậy.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ chỉ thích ăn tuyết. Sau khi nuốt tuyết lạnh vào, cảm giác mát lạnh từ cổ họng trôi sâu vào ngực làm cho hắn vô cùng yêu thích.
- Được rồi, ta vốn muốn để cho ngươi nếm thử giúp ta xem có độc hay không thôi.
Bắc Thanh Nghiên thở dài lộ vẻ thất vọng.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ ngập ngừng một lát mới nói:
- Chủ nhân chờ một lát.
Một phút sau, vẻ mặt Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ rất nghiêm trọng, vừa ăn vừa trầm giọng nói:
- Đây, đây là vật gì vậy? Mùi, mùi vị tại sao lại kỳ lạ như thế.
Hắn nói xong lại cầm một cây nữa đặt vào trong miệng, thấy chủ nhân nhìn mình thì giọng điệu có hơi sốt ruột:
- Ta, ta chỉ là không nhận ra mùi vị thôi. Không, chủ nhân hãy nghe ta giải thích, ta chỉ muốn biết nó có độc hay không thôi.
Bắc Thanh Nghiên cười khẽ, cũng không vạch trần.
...
Trong sơn cốc lạnh giá của sông băng, gió lớn rít gào, ánh mắt của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu như điện.
Trong phút chốc nó rời khỏi đỉnh của sơn cốc, tường băng bị nổ tung, một bóng đen lao nhanh ra.
Hơi lạnh trong sơn cốc bị nó mở miệng nuốt vào.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu rơi vào đỉnh núi, lớp da đã trở nên đông cứng, huyết quản cũng lạnh, tốc độ máu chảy chậm lại, bên ngoài dần dần có hơi lạnh phả ra.
Nhưng lồng ngực Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu lại không ngừng phập phồng kịch liệt, tựa như máy bơm nước. Trái tim điên cuồng đập tựa như tiếng trống vang vọng trong không khí, âm thanh càng lúc càng vang dội.
Thịch.
Cả người Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu run rẩy, lớp băng phía ngoài da vỡ vụn. Trong mắt bắn ra thần quang, nó ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, đầu lưỡi uốn cong khiến tiếng hét vang vọng trong khoảng không trên băng nguyên.
- Đúng là một con chim tốt.
Dưới đáy thung lũng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một vết nứt không gian. Chỉ có điều vết nứt không gian này như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng nguy hiểm, dường như sẽ lập tức biến mất. Từ bên trong vết nứt lần lượt có mấy người đi ra.
Trên người bọn họ còn khoác áo bào bằng da thú, loại da thú này đã trải qua xử lý đặc biệt, một vài vị trí và chi tiết quan trọng có gắn thêm bộ phận của quái vật nào đó.
Điều này làm cho tấm da thú nhìn qua không hề hoang dại, trái lại cho người ta cảm thấy nó có một vẻ đẹp đặc biệt.
Người vừa nói chính là một ông lão mặc áo da thú màu đỏ, trên vai khoác chiếc khăn lụa có hoa văn màu xanh lam.
Ông ta ngắm nhìn Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu một lát lại nói tiếp:
- Con quái vật này nhìn qua thật sự không tệ, là một con quái vật rất có nghị lực.
- Bắc Cốt Lạc, không nên tổn thương con chim này, để cho nó đi đi.
Một thiếu niên với dáng người khôi ngô thật thà chất phác sau lưng ông lão đang chuẩn bị cho ngự thú của mình tiến lên bắt Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu, nghe Đại Tế Ti nói vậy thì vội vàng ngăn ngự thú của mình lại.
Sau lưng hắn là Hàn Băng Cự Nhân cao bảy mét với bốn cánh tay màu xám trắng. Nó không có mũi, trên mặt chỉ có một con mắt và một cái miệng.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu nhận thấy nguy hiểm, liếc nhìn một đám ngự thú đi theo đám người kia thì hoàn toàn không do dự, lập tức giương cánh bay đi.
Nửa giờ sau, đám người này đi tới trước cung điện Hàn Băng, vẻ mặt Đại Tế Ti dẫn đầu nghiêm túc, chậm rãi quỳ xuống rồi trầm giọng nói:
- Đại Tế Ti bái kiến tiên tổ đại nhân.
Đoàn người đi theo phía sau Đại Tế Ti cũng quỳ xuống.
- Bái kiến tiên tổ đại nhân.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ nhai que cay đi ra, liếc nhìn Đại Tế Ti rồi trầm giọng nói:
- Ngươi là Tế Ti đời thứ mấy?
Đại Tế Ti quỳ gối trước cung điện ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ chân thành.
- Tham kiến Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đại nhân, tôi là Đại Tế Ti đời thứ năm mươi của bộ lạc Bắc Hàn.
Thật lâu sau, một thiếu nữ chân trần đi ra khỏi cung điện, trong mắt có cảm xúc không thể nói rõ được.
- Đã là đời thứ năm mươi rồi sao...
Sau đó nàng vô cùng bình thản liếc nhìn Đại Tế Ti đang quỳ trên mặt đất:
- Ngươi đứng lên đi.
- Vâng!
Một ông lão nhìn qua ít nhất bảy mươi tuổi lại kính trọng với một thiếu nữ nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi như vậy có vẻ vô cùng kỳ quái.
Nhưng bất luận là ông lão hay cô gái đều hoàn toàn không thấy có gì không đúng cả.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận