Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 87: Giáo Viên Xung Đột

Chương 87: Giáo Viên Xung Đột
Cao Bằng không biết chuyện phát sinh ở ngoại thành, cũng không biết tối hôm qua ông ngoại hắn xuất hiện ở bên ngoài biệt thự hắn vừa mới mua.
Sáng sớm hôm sau, Cao Bằng rời giường chuẩn bị bữa sáng, mùi hương nồng đậm của canh rong biển xương sườn phiêu đãng trong phòng khách.
Đại Tử hưng phấn đứng lên, mùi vị quen thuộc, cách điều chế quen thuộc.
Nó hấp tấp bò về hướng nhà bếp, không ngừng đong đưa cặp râu, hưng phấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chủ nhân.
A Ban cũng ngửi được mùi thơm, nhún nhảy một cái vọt về phía nhà bếp, sau đó phát hiện Đại Tử tựa như một tên ác bá ngăn ở phía trước, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào nó.
A Ban sợ hãi đến mức lùi lại hai bước, nhỏ giọng kêu lên, âm thanh nghe qua có chút ủy khuất.
Đại Tử không nhanh không chậm quay đầu lại, cái đầu giương cao, một chân nhẹ nhàng đánh vào mặt đất, giống như một đại ca đang răn dạy tiểu đệ.
A Ban đàng hoàng nằm rạp trên mặt đất, lắng nghe đại ca dạy bảo.
Thế là sau đó xuất hiện một màn này.
Đại Tử hưng phấn thò đầu vào chậu inox oanh tạc canh rong biển, A Ban một mặt chảy nước miếng đứng nhìn ở một bên, mãi cho tới lúc Đại Tử ăn uống no nê, mới lưu lại một tầng "nước canh" hơi mỏng cho nó.
Cao Bằng tấm tắc kỳ lạ, cuộc sống của A Ban thật bi thảm mà!.... Sau đó hắn cúi đầu ăn. Mình chỉ là không thích ăn canh rong biển xương sườn mà thôi.
Đem nồi chén rửa sạch sẽ, sau khi thu thập mọi thứ xong hắn liền quay người đi ra ngoài. Lại là một ngày vất vả cần cù huấn luyện.
Hiện tại đã sắp đến tháng năm, còn có hai tháng nữa sẽ thi đại học. Nói thật, đợt huấn luyện này đối với Cao Bằng mà nói thì có chút không công bằng, bởi vì trước kia mặc dù không có Ngự Sử sinh, nhưng đến tuổi quy định thì rất nhiều gia đình đồng ý bỏ tiền ra mua Ngự Thú cho con cái nhà mình.
Bình thường vào những lúc rảnh thì những người này cũng bỏ thời gian huấn luyện Ngự Thú một chút, bởi vậy học sinh năm ba trên cơ bản đều sẽ bồi dưỡng Ngự Thú nhiều hơn một năm so với học sinh năm hai.
Trên sân huấn luyện, Cao Bằng nhìn thấy rất nhiều Ngự Thú của Ngự Sử sinh năm ba đều cao hơn mấy cấp so với Ngự Sử sinh năm hai. Những con đạt tới đẳng cấp tinh anh phần lớn đều là Ngự Thú của Học Sinh năm ba.
Đi vào trường học, Cao Bằng nhìn thấy người trong sân huấn luyện đang túm tụm thành một vòng tròn, không ít người vây lại một chỗ, bên ngoài còn có rất nhiều người nhìn xem, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng thảo luận.
Sau lưng bất thình lình truyền đến âm thanh của xe cứu thương, mấy nhân viên y tá giơ băng ca lên chui vào từ bên ngoài.
- Nhường một chút, nhường một chút.
Đám người tách ra để cho nhân viên y tế đi vào, không bao lâu họ liền khiêng ra một cái băng ca che kín vải trắng, một nam thanh niên nhắm chặt hai mắt, máu me đầy mặt nằm ở trên cáng cứu thương.
Cao Bằng có chút ngạc nhiên, mới sáng sớm mà đã kích thích như vậy sao?
Rất nhanh liền có giáo viên tới giải tán học sinh, cũng có huấn luyện viên cầm điện thoại di động, thần sắc trên mặt đầy vẻ vội vàng đi qua.
Trong phòng học, giáo viên đang giảng bài, mặc dù là Ngự Sử sinh nhưng vẫn phải lên lớp, buổi sáng nghe giảng bài, buổi chiều huấn luyện. Mà Cao Bằng đã sớm tự học xong kiến thức của ba năm Cao trung, lúc này đang cầm một cuốn《 Đồ Giám Quái vật kiểu mới Châu Nam Mỹ - Quyển 7》lật xem. Cao Bằng xem say sưa ngon lành, tấm tắc khen kỳ lạ, thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ thú.
Ở trong bản đồ giám quái vật mới nhất này, một quái vật kiểu mới trở thành trang bìa của quyển sách, cũng là quái vật được giới thiệu ngay ở tờ thứ nhất.
Trong tấm ảnh, thân hình của quái vật cao ba mươi mấy mét, cánh tay tráng kiện giống như trụ chống trời, bộ lông màu vàng óng rất thô ráp, ánh mắt bình thản. Làm cho người ta khắc sâu ấn tượng nhất về con quái vật này là hai cánh tay của nó, hai tay cực kỳ thô to, móng vuốt sắc bén như kim loại sáng bóng, nhìn bề ngoài thì hình dáng này của nó cho cảm giác không hề cân xứng.
Ở trên vai quái vật đứng một đầu quái vật cùng loại, nhưng chỉ cao có 5 mét.
Ở trên đỉnh đầu Tiểu Quái Vật có một cái tên màu vàng:【 Cự Thụ Lại 】
Mà trên đỉnh đầu Đại Quái Vật có một cái tên màu vàng khác:【 Bỉ Mông Thụ Lại 】
Bỉ Mông, là cự thú lấy lực lượng làm chủ trong thần thoại phương tây. Con quái vật này tên lại có hai chữ Bỉ Mông, xem ra hẳn là từ con lười tiến hóa thành. Từ một con lười tiến hóa thành Bỉ Mông, Cao Bằng cũng chỉ có thể cảm khái sự thần kỳ của tiến hóa.
- Này, Cao Bằng học bá.
Bàn phía trước, Đàm Tiền Tiến xoay người nhỏ giọng nói.
- Cậu bảo chúng ta có thể thay đổi Sân Huấn Luyện hay không vậy?
Đàm Tiền Tiến nói.
Cái gì? Vẻ mặt Cao Bằng mờ mịt.
Đàm Tiền Tiến có chút xấu hổ:
- Được rồi, tôi thêm cậu vào nhóm, lúc này trong nhóm đang thảo luận chuyện xảy lúc sáng ở dưới Giáo Học Lâu, phát sinh chuyện lớn như vậy thì trường học chắc chắn sẽ không thờ ơ, nghe nói người học sinh được đưa đến bệnh viện kia hình như bị kết luận là tàn tật cấp độ một, chỉ sợ từ giờ đến già cũng chỉ có thế sống trên giường bệnh.
- Buổi sáng đã phát sinh chuyện gì?
Lúc Cao Bằng đi tới trường học thì chỉ nhìn thấy người học sinh kia bị đưa lên xe cứu hộ, cũng không có đi hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
- Quả nhiên không hổ là học bá, mắt điếc tai ngơ chuyện ngoài cửa sổ, thánh hiền một lòng chỉ đọc sách.
Đàm Tiền Tiến trêu chọc.
- Nghe nói là có hai người học sinh luôn luôn có mâu thuẫn với nhau, trong đó một học sinh thành Ngự Sử sinh, một người học sinh khác không có báo danh làm Ngự Sử sinh, sau đó buổi sáng hôm nay ở trước cửa trường học hai người phát sinh xung đột ngôn ngữ, cuối cùng tên Ngự Sử sinh kia ra lệnh cho Ngự Thú của mình công kích tên học sinh còn lại. Người học sinh đó thiếu chút nữa bị Ngự Thú giết chết, may mắn có người khuyên can mới cứu hắn được một mạng.
Lúc Đàm Tiền Tiến nói ra câu Ngự Sử sinh này thì có chút tự đắc, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện mình đã biến hóa.
….
- Bọn họ cũng chỉ là học sinh, tuy trên mặt pháp luật thì bọn họ đã trưởng thành, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật bọn họ vẫn còn là thanh thiếu niên.
Trong văn phòng, hiệu trưởng lớn tiếng nói, ngồi ở trước mặt hắn là Tổng huấn luyện viên Trần.
- Cái này không thể trách, người trẻ tuổi thiên tính làm cho bọn họ tâm tính dễ bị xúc động.
Hiệu trưởng ý thức được chính mình thất thố, hướng về Trần Tổng huấn luyện viên xin lỗi:
- Thật không phải, mới vừa rồi là tôi thất lễ.
- Không có việc gì, tôi có thể hiểu được.
Tổng huấn luyện viên Trần gật đầu.
- Vì sao trong trường học lại phải cấm học sinh mang theo vũ khí? Bởi vì sợ với tuổi tác của bọn hắn sẽ dễ dàng kích động rồi gây ra hậu quả nguy hiểm, những Ngự Thú này so ra còn nguy hiểm hơn nhiều so với vũ khí. Nếu như bọn họ vẫn tiếp tục huấn luyện ở trong trường học, trên mặt vấn đề an toàn là rất không hợp lý.
Hiệu trưởng nghiêm túc nói.
- Như thế này cũng là không công bằng đối với những học sinh không có Ngự Thú kia.
Tổng huấn luyện viên Trần yên lặng, sau đó gật đầu,
- Đề nghị của Ngài tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, tôi cũng sẽ báo lên phía trên, nhưng chúng tôi cũng có chuyện khó xử, hi vọng ngài có thể hiểu được, dù sao. . . Chúng ta đều đang làm việc cho cấp trên.
Nói xong lời cuối, trên mặt Tổng huấn luyện viên Trần hiển lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chờ Tổng huấn luyện viên Trần đi khỏi, hiệu trưởng thở dài, lấy kính lão xuống rồi dùng khăn lau sạch sẽ.
--------------------
Dịch: Huy
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận