Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 439: Trong Lòng Tiểu Hoàng Tức Giận

Chương 439: Trong Lòng Tiểu Hoàng Tức Giận
Hàn Sương Tịch Sư đưa mắt nhìn Cao Bằng ôm con chuột Chiêu Tài đi sau đó thu hồi tầm mắt. Vừa rồi khi tâm linh trùng kích nó đã ra tay ngăn chặn một phần sóng xung kích, nếu không con chuột này mà chết thì khẳng định Cao Bằng sẽ rất thương tâm.
Văn Bảo Thử nằm thoi thóp, oan ức che trái tim đang yếu ớt nhảy lên từng cái của bản thân.
- Chi chi chi.
Oan ức, tội nghiệp, bất lực, nhỏ yếu, lại thích bảo vật.
- Đây cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy thứ này.
Kỷ Hàn Vũ cảm thấy rất mới lạ, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua loại quái vật kỳ lạ này.
Một đại não trơ trọi phơi bày trong không khí cũng không có các phản ứng như bị mất nước, nhìn qua cực kì cổ quái.
Thật thú vị.
- Nó gọi là Sinh Trường Chi Não, là một loại quái vật hệ Tâm Linh, có thể thao túng vật chết. Chính là nó đã khống chế sa mạc Taklamakan, ông ngoại có hứng thú nuôi dưỡng một con không?
Cao Bằng cười hỏi.
Ông ngoại nhìn Cao Bằng một chút, sau đó lắc đầu.
- Linh hồn lực của ông già như ta không đủ. Nó ít nhất cũng là Vương cấp chứ, nếu mà nó là cấp Lĩnh Chủ thì ông có thể thử một chút.
Có thể khống chế một cái sa mạc lớn như vậy, không thể nào là cấp Lĩnh Chủ, khả năng lớn nhất là quái vật Vương cấp.
- Nếu như ông ngoại đã không muốn vậy thì cháu từ chối sẽ bất kính rồi.
Rất khó khăn mới gặp được quái vật hệ Tâm Linh, đẳng cấp lại còn không thấp, Cao Bằng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Cao Bằng đi lên phía trước. Cái đại não màu trắng nằm giữa sa mạc hơi chập chờn một chút, sau đó từng giọt chất lỏng màu trắng sữa sền sệt chậm chạp chảy ra từ trong các khe hở, số lượng cực kỳ nhiều, nhìn từ xa giống như những hạt thủy châu lớn treo ở trên đại não.
- Não hoa, ăn siêu ngon!
Ánh mắt Đại Tử sáng rực lên. Nó nhớ tới lần trước ở nhà, lúc Cao Bằng ăn não nướng thì có chừa cho nó một chén nhỏ, cho tới bây giờ nó còn chưa quên được mùi vị đó.
Miếng não nướng vàng ươm được rắc thêm mấy miếng hành lá màu xanh, vẩy thêm bột ớt và thì là vào bên trên não, thịt non mỹ vị, mùi thơm ngào ngạt. Chỉ nghĩ đến đây thôi Đại Tử đã nuốt một miệng nước miếng, hai cái hàm nhỏ ở hai bên miệng kích động vỗ vào trên mặt cát.
Ta muốn ăn, ta muốn ăn cái này.
Tiểu Hoàng phát cuồng quát to một tiếng, ghê tởm, vừa rồi chỉ là ảo cảnh thôi sao! Ta đường đường là Hoàng Hạo Nam mà lại bị một con quái vật chỉ còn lại bộ não lừa gạt vào ảo cảnh, thật sự là mất hết thể diện.
Kêu xong Tiểu Hoàng liền vụng trộm liếc nhìn Cao Bằng một chút, những lời vừa rồi mình nói chắc Cao Bằng không nghe được đâu nhỉ.
Phù, nếu như bị Cao Bằng nghe thấy thì sau này mình làm sao còn lừa được tiền của Cao Bằng nữa chứ.
Nhìn thấy sắc mặt Cao Bằng vẫn như thường giống như không nghe thấy gì cả, Tiểu Hoàng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, không nghe thấy gì là tốt rồi.
Mình đã nói mà, loại người giàu có kinh khủng như Cao Bằng thì làm sao lại phá sản được. Mình còn nhớ là Cao Bằng có một nhà kho đựng rất nhiều vàng, mà sớm muộn có một ngày chỗ vàng đó cũng sẽ mang họ Hoàng thôi.
- Buông nó ra! Ta muốn quyết đấu công bằng một đối một với nó, hôm nay ta phải đánh chết nó!
Tiểu Hoàng hô to một tiếng, trung khí mười phần.
- Thả ta, van cầu ngươi thả ta ra.
Một luồng ý niệm tinh thần tràn vào trong đầu Cao Bằng, giọng nói rất thanh thúy dễ nghe giống như của một đứa con nít năm sáu tuổi, nghe qua có vẻ rất đáng thương.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn đi Trường An.
Cao Bằng hỏi.
Bên kia trầm mặc hai giây, sau đó lại biến thành một giọng nữ, trong giọng nói có chút biếng nhác khàn khàn, tràn đầy mị hoặc.
- Nếu như ta nói cho ngươi vậy ngươi sẽ thả ta rời khỏi nơi này sao?
Giọng nói nghe vào tai tràn đầy dụ hoặc.
Cao Bằng thờ ơ.
- Xem biểu hiện của ngươi thế nào đã.
Sau một khắc giọng nói lại biến đổi, biến thành một giọng nam thành thục.
- Xin chào, ta tên là Vương Chương, người Trường An. Ta là một người yêu thích đi bộ trong sa mạc, tổng cộng ta đã đi qua bảy cái sa mạc lớn nhỏ mười ba lần, vào lúc thế giới phát sinh tai biến năm năm trước thì ta đang đi bộ xuyên qua sa mạc Taklamakan.
- Sau khi phát sinh tai biến, trong sa mạc xảy ra một trận bão cát lớn, ta dùng hết sức muốn thoát khỏi nơi này nhưng cuối cùng vẫn chết trong bão cát.
- Còn bảy ngày nữa là sinh nhật tròn ba tuổi của con gái ta, ta muốn trở về xem nàng một chút, muốn hát bài hát sinh nhật tặng cho nàng. Ta chỉ muốn trở về gặp mặt con gái ta một lần.
Người đàn ông kia nghẹn ngào.
Sắc mặt Cao Bằng vẫn không thay đổi.
- Cho nên đây là lý do ngươi muốn dẫn sa mạc Taklamakan về Trường An?
- Thân thể của ta đã hòa cùng một thể với sa mạc, ta không có cách nào thoát ly khỏi nó.
Giọng nam trầm thấp nói.
- Ta thật sự chỉ muốn về nhà nhìn một chút.
- Thuận tiện ăn thêm một vài người nữa có đúng hay không.
Cao Bằng xua tay.
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Bây giờ ngươi có đồng ý thần phục hay không, nếu đồng ý trở thành ngự thú của ta thì hôm nay ngươi có thể sống sót, nếu như ngươi không đồng ý thì ngự thú của ta cũng đã đói từ lâu rồi.
Cao Bằng đưa tay chỉ vào Đại Tử đang thèm tới mức nước dãi chảy thành một vũng ở bên cạnh.
Quái vật cấp thấp thì trí thông minh cũng thấp, cho nên muốn thu phục nó thì cần phải lấy cảm xúc để lay động. Bởi vì đây đều là một đám đầu cứng hơn sắt, thích vuốt ve, ăn mềm không ăn cứng.
Nhưng mà quái vật đẳng cấp càng cao thì trí thông minh cũng cao hơn, thứ chúng nó cân nhắc đến càng nhiều.
Mà loại quái vật đại não biến dị hệ Tâm linh này chắc chắn có trí tuệ không thấp, chỉ cần không phải là loại tính tình kiên cường thà gãy chứ không chịu cong thì sau khi đánh bại bọn nó, tỷ lệ thu phục cũng không tính là thấp.
Đợi Cao Bằng nói xong, Hàn Sương Tịch Sư và Bạch Long đều tiến lên phía trước một bước, trong mắt ẩn hiện hung quang, chỉ đợi trả lời sai lầm là lập tức hạ sát thủ.
Sinh Trường Chi Não.
- Ta chỉ muốn trở về nhìn một chút.
- Câm miệng, ngươi còn dám gạt ta một câu ta sẽ ăn ngươi.
Cao Bằng cười lạnh. Đối phó với những quái vật này không thể dùng loại giọng điệu tốt lành kia được, nếu không bọn nó sẽ cho rằng ngươi dễ bị ăn hiếp.
Sinh Trường Chi Não cứng đờ, vỏ đại não trở nên đỏ bừng giống như đang nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ.
Cao Bằng sáng mắt sáng lòng.
Chắc chắn quái vật này có khả năng đọc được kí ức của những người đã bị nó thôn phệ. Chuyện của Vương Chương hẳn là thật, nếu như đi tra tìm thì cũng có khả năng tìm được người này.
Nhưng chắc chắn hắn không có quan hệ gì với con quái vật trước mắt.
Chắc hẳn nó biết được sự tồn tại của Trường An từ trong trí nhớ của Vương Chương, biết ở đó có rất nhiều người cho nên muốn đến. Còn về phần nó đi Trường An làm gì thì không cần nói cũng biết.
Nghe thấy người đứng trước mặt này không giết mình mà muốn thu phục mình, Sinh Trường Chi Não như trút được gánh nặng, hố đen trên não phun ra một trận sương mù rực rỡ, sau đó lại phun ra một làn khói xanh nhàn nhạt.
- Muốn ta thần phục ngươi cũng không phải không thể.
Giọng nói Sinh Trường Chi Não chuyển một cái, từ giọng nam chuyển thành giọng nữ mị hoặc trước đó.
- Nhưng mà ta được cái gì từ chuyện này?
- Ngươi có thể được Tiểu Hoàng gia gia của ngươi thương yêu.
Trong lòng Tiểu Hoàng tràn đầy tức giận, làm sao dám nói chuyện với lão đại nhà ta như vậy. Lão đại chiêu ngươi làm ngự thú là để mắt đến ngươi rồi, vậy mà ngươi còn dám ra điều kiện!
Một bàn tay to lớn đập vào Sinh Trường Chi Não, chấn động tới mức đại não rung rung giống như miếng thạch rau câu.
Sinh Trường Chi Não không dám nói tiếp nữa. Cái con vịt này quá thô lỗ, một lời không hợp liền muốn đánh người.
Nó sống năm năm còn chưa từng thấy qua con vịt nào thô bạo như vậy. Trong đáy lòng âm thầm nguyền rủa, chờ ta qua được chuyện này nhất định mỗi ngày đều phải ăn não vịt mới được.
----------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận