Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 245: Ngày Đầu Tiên

Chương 245: Ngày Đầu Tiên
Bạch Cốt Tê Ngưu bị ngã trên mặt đất đang ra sức giãy dụa, miệng bị bùn nhão bịt kín không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể không ngừng truyền ra từng tiếng kêu trầm thấp.
Cảm xúc cháy bỏng kia ngay cả Cao Bằng thân là một người xem cũng cảm thấy rất rõ ràng.
Mâu thuẫn của hắn với Hàn Lôi trước không đề cập tới, nhưng bất luận mâu thuẫn như thế nào thì cũng phải công nhận con ngự thú này là một ngự thú không tệ.
Ngự thú cũng giống như người, cũng có tính cách khác biệt. Có loại khát vọng trở nên mạnh mẽ giống như Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu không ngừng khổ sở tôi luyện nhục thân của chính mình, cũng có loại tính cách nhát gan sợ phiền phức như A Ban, còn có loại kiên cường không lùi bước như con Bạch Cốt Tê Ngưu này.
Bạch Cốt Tê Ngưu ở trên mặt đất điên cuồng giãy dụa, nhiều lần đều suýt nữa có thể đứng lên, nhưng lại bị Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái đè xuống.
- Ngang!
Bạch Cốt Tê Ngưu quỳ một chân trên đất, quật cường ngẩng đầu lên, độc giác sắc nhọn màu trắng xám trên chóp mũi xuyên phá thân thể Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái, ra sức hướng về trước vung vẩy, nhưng lại suýt nữa té ngã trên đất.
Nhưng rất nhanh nó lại dùng một đầu gối khác chống đỡ thân thể của mình.
Một bước, một bước, chậm rãi đứng lên.
Cho dù là quỳ, cũng phải đứng lên.
Bên ngoài sân một vài khán giả ở đại khu Anh Quốc vốn đang nhiệt liệt cổ vũ cho Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái cũng dần dần trầm mặc.
- Đúng, đúng là như vậy, Bạch Cốt Tê Ngưu, đứng lên cho ta!
Hàn Lôi nắm chặt hai nắm đấm, trên mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt.
- Chiến thắng nó, khi về ta mua Minh Thổ tốt nhất cho ngươi ăn!
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt Bạch Cốt Tê Ngưu đột nhiên tăng vọt, linh hồn hỏa diễm vốn đang màu xanh lại mơ hồ lộ ra một luồng màu tím.
Ầm ầm!
Hai chân tráng kiện giẫm lên trên Bạch Ngọc Huyền Vũ Nham phát ra tiếng vang nặng nề.
Mang theo thân thể run rẩy, Bạch Cốt Tê Ngưu ngạnh sinh sinh kéo Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái đứng thẳng dậy, giống như một dũng sĩ khoác áo giáp.
Quay đầu nhìn về phía chủ nhân, Bạch Cốt Tê Ngưu rống lên một tiếng đầy kiêu ngạo, tựa hồ đang thông báo cho chủ nhân của mình là ta đã làm được!
- Mau thừa thắng truy kích, tránh thoát con quái vật bùn nhão trên lưng của ngươi, sau đó giết chết nó, trận đấu này nhất định phải thắng.
Hàn Lôi hung hăng vung tay lên.
Không nhận được sự khích lệ của chủ nhân, đáy mắt Bạch Cốt Tê Ngưu lộ ra một tia thất lạc, sau đó tinh thần phấn chấn, nhất định phải giành chiến thắng!
Bạch Cốt Tê Ngưu nghe lệnh, mang theo đầu Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái trên lưng vọt tới phía thủy tinh phòng hộ bên mép lôi đài. Kính chống đạn mặc dù khá dày, nhưng cho dù như thế khi bị va chạm cũng sẽ xuất hiện vết rạn chằng chịt.
Mấy người ngồi gần lôi đài thấy vậy thì hét lên kinh hãi, có một vài khán giả đã phải đứng lên chạy khỏi chỗ ngồi của mình.
Cao Bằng nhíu mày, ra lệnh cho A Ngốc ngăn cản hành vi của Bạch Cốt Tê Ngưu, dựa theo quy tắc thì không thể cố ý phá hư khu vực phòng hộ bên mép lôi đài.
- Cao Bằng, ngươi làm gì.
Hàn Lôi nhìn thấy Cao Bằng ngăn cản Bạch Cốt Tê Ngưu, lập tức rất kinh sợ hô lên.
- Đây là quy tắc.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Hàn Lôi rất muốn rống lên một câu có phải ngươi muốn nhằm vào ta hay không,
Nhưng hắn không dám.
- Trong sân có bệ đá.
Cao Bằng lời ít ý nhiều. Dù sao Hàn Lôi là tuyển thủ của khu Hoa Hạ, cho nên trong phạm vi quy tắc hắn vẫn phải nhắc nhở một chút.
Được Hàn Lôi chỉ lệnh, Bạch Cốt Tê Ngưu quay người chạy về phía bệ đá.
Ở bên trên đấu trường không chỉ có đất bằng trống trải, còn có một bệ đá được thiết kế đơn giản đứng sừng sững ở trong sân.
Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái không ngừng "Cản trở", Bạch Cốt Tê Ngưu không có huyết nhục, cho nên không có mồ hôi.
Nhưng bên ngoài xương cốt trần trụi của nó lại toát ra từng giọt nước màu vàng.
Tốc độ của Bạch Cốt Tê Ngưu vốn bắt đầu chậm dần lại đột nhiên tăng vọt, cuốn theo khí thế một đi không trở lại, hung hăng đâm vào bệ đá.
Cú va chạm này long trời lở đất!
Độc giác màu trắng xám khảm thật sâu vào trong bệ đá.
Bạch Ngọc Huyền Vũ Nham có thể chống đỡ công kích của quái vật Thủ Lĩnh lại bị mạnh mẽ đánh vỡ ra một cái khe.
Lấy Chiểu Trạch Nhuyễn Nê Quái làm trung tâm, bốn phía xung quanh có không ít bùn nhão bị văng tung tóe ra ngoài.
Có gần một phần tư số bùn nhão bị văng ra khỏi thân thể quái vật.
Bạch Cốt Tê Ngưu tựa như một pho tượng lẳng lặng đứng sừng sững ở bên bệ đá.
- Bạch Cốt Tê Ngưu, tốt, tiếp tục công kích nó đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Hàn Lôi thông qua huyết khế ra lệnh cho Bạch Cốt Tê Ngưu.
Số bùn nhão trên đầu Bạch Cốt Tê Ngưu bị chấn bay đi rất nhiều, để lộ hốc mắt to lớn của Bạch Cốt Tê Ngưu.
Xuyên thấu qua hốc mắt có thể nhìn thấy một đoàn lửa màu lam đang chập chờn như ẩn như hiện. . .
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Ầm ầm!
Bạch Cốt Tê Ngưu sau khi dốc hết toàn lực bộc phát đã không còn khí lực, vô lực ngã sấp xuống lôi đài.
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt ảm đạm vô quang, bất lực nhìn về phía Hàn Lôi.
Trong miệng phát ra tiếng kêu buồn bã, tựa hồ mong muốn được chủ nhân an ủi.
- Phế vật.
Hàn Lôi cất tiếng mắng, quay người rời đi không lưu tình chút nào.
Loại ngự thú phế vật như thế hắn cũng không cần nữa, dù sao với quyền thế của cha hắn thì muốn đổi một con ngự thú khác là chuyện hết sức dễ dàng.
Lúc trước hắn chỉ là niệm tình cũ mới không thay đổi, lần này vừa vặn đổi một con mới.
Nhìn bóng lưng tàn khốc vô tình của chủ nhân, hỏa diễm trong hốc mắt Bạch Cốt Tê Ngưu đột nhiên ngưng đọng, tâm tình tuyệt vọng nhanh chóng khuếch tán.
Giây lát sau, tiếng kêu đầy thê lương vang vọng khắp sàn đấu.
Lucas thu hồi ngự thú, nhìn thoáng qua Bạch Cốt Tê Ngưu nằm trên mặt đất không nhúc nhích, thở dài quay người rời đi.
Cao Bằng sau đó cũng đi xuống đổi cho một vị trọng tài khác ra sân.
Khán giả ở đây không có mấy hứng thú đối với tuyển thủ của trận đấu thứ hai, nhưng lại có hứng thú rất lớn với trọng tài.
Rất nhiều người chờ đợi mong ngóng, rốt cục nhìn thấy vị trọng tài thứ hai —— Mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám, tóc chải rất chỉnh tề.
Lý Ngọc mang theo nụ cười nhàn nhạt đầy kiêu ngạo leo lên đấu trường, chuẩn bị nghênh đón tiếng hô nhiệt tình của khán giả.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng vỗ tay thưa thớt, trong đó loáng thoáng còn kèm theo vài câu cổ vũ.
Lý Ngọc,
- . . .
Làm sao lại không hề giống với trong tưởng tượng?
Nhưng lại không biết người xem cũng đang thảo luận với nhau:
- Tại sao trọng tài này lại già như thế?
- Quá già rồi, nhìn qua chí ít đã 30 tuổi.
. . .
Thính lực của Lý Ngọc được tăng cường rất nhiều, nhưng hắn thà rằng thính lực của mình không được tăng cường còn hơn.
Nghe thấy những lời bình luận này quả thật khiến hắn rất đau bi, sớm biết vậy thì không nhường cho vị tiểu bằng hữu kia ra sân trước. . .
Còn nữa, ta mới 30 tuổi, ta thật sự không già!
Thời gian ngày đầu tiên trôi qua rất nhanh.
Vòng tranh tài thứ nhất có tất cả 32 trận, ngày đầu tiên kết thúc 24 trận, còn thừa lại 8 trận. Dự tính trong buổi sáng ngày mai kết thúc toàn bộ trận đấu vòng loại, đồng thời bắt đầu rút thăm lịch thi đấu vòng hai.
Sau khi ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, vốn dựa theo tình huống bình thường thì tất cả các thí sinh đều sẽ trở thành chủ đề nóng khi bàn luận, nhưng lần này tựa hồ có một chút khác biệt.
Nhóm thí sinh tham gia thi đấu đương nhiên trở thành tin nóng, nhưng đồng dạng một chú ngựa ô cũng lặng yên giết ra.
Một người trọng tài đã trở thành điểm nóng nhất của giải thi đấu lần này.
Cao Bằng, tuyển thủ hạt giống thứ 10 của khu Hoa Hạ, bỏ thi đấu, mười tám tuổi, đảm nhiệm trọng tài, ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Bất cứ một từ ngữ nào lấy ra cũng không tính là tin tức lớn gì, nhưng cho tất cả mấy từ ngữ này vào một chỗ, đó chính là một tin tức lớn đủ để hấp dẫn tầm mắt mọi người!
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận