Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 655: Dãy Núi Lửa

Chương 655: Dãy Núi Lửa
- Nhưng nhìn tấm bản đồ vườn hoa này, muốn đi tới cửa kế tiếp sẽ mất không ít thời gian, ít nhất cũng phải mười ngày. Hơn nữa, còn không biết chắc chắn có phải phòng bảo tàng không.
Cao Bằng chỉ lên địa đồ:
- Quá xa! Chúng ta đã chậm trễ ba ngày, nếu còn mất thêm mười ngày nữa thì đã lãng phí gần nửa thời gian rồi. Nếu không phải phòng bảo tàng, chúng ta lại phải đi tới một cửa khác…. uổng phí thời gian.
Cao Bằng cũng rất bất đắc dĩ. Bảo sao người của bộ lạc không xâm nhập thăm dò bí cảnh, mới đầu hắn còn tưởng họ không biết đây là một Thần cảnh, giờ thì xem ra họ đã biết lâu rồi.
Chỉ là, dù có biết cũng không có cách nào, vì bọn họ không có nhiều thời gian để thăm dò. Thời gian có hạn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, với tiền đề là đảm bảo có thu hoạch, tiếp tục thăm dò thêm các nội dung khác trong bí cảnh.
Mà Thần cảnh lại hạn chế không cho tồn tại vượt quá Thánh cấp xuất hiện, nên việc thăm dò lại càng khó hơn.
Cao Bằng không thể không cân nhắc thêm một vấn đề nữa, trong phòng bảo tàng có thật là vẫn còn bảo vật không?
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy chủ nhân của di tích này – Thần minh, đã vẫn lạc.
Vậy rất có thể bảo tàng của hắn đã bị kẻ thù hoặc kẻ địch cướp sạch rồi.
Việc này, Cao Bằng không thể không cân nhắc đến.
- Cân nhắc cái gì? Cân nhắc hết cả một ngày rồi, sao ngươi cứ sợ trái sợ phải thế? Ta thấy, Đại Tử thành ra như vậy là học ngươi đấy! Có vị Thần như ta đây dẫn đường, các ngươi còn sợ không có thu hoạch sao?
Bàn Đại Hải lầm bẩm rất bất mãn.
- Nói bậy, ta không sợ!
Đại Tử hợp thời xen vào, bày tỏ sự dũng cảm của mình, phủ nhận quan hệ với Cao Bằng.
- Lại đây, ta chỉ cho các ngươi đường đi gần nhất.
Mặc kệ Cao Bằng hỏi thế nào, Bàn Đại Hải vẫn giữ thái độ thần bí.
Nó đi thẳng một mạch theo hướng đông. Dọc đường cũng gặp các ngự sử khác, thấy Cao Bằng đều như thấy xà hạt, coi hắn là hồng hoang mãnh thú.
Cao Bằng vui vẻ chào hỏi bọn họ.
Ba ngày sau, Bàn Đại Hải dẫn bọn Cao Bằng đến biên giới bí cảnh, trước mắt là bức tường thủy tinh cao không biết bao nhiêu che khuất cả tầm mắt.
- Đây đúng là Thần cảnh rồi, không sai đâu.
Bàn Đại Hải nhìn thấy bức tường thủy tinh liền khẳng định.
Bàn Đại Hải há miệng, bộ răng bay ra ngoài. Trên đỉnh của Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha xuất hiện một lỗ đen dạng cái mâm.
Lỗ đen chậm rãi tới gần biên giới bí cảnh, tiếp xúc với bức tường mà người của các bộ lạc cho rằng không thể bị phá vỡ, sau đó trực tiếp thôn phệ.
Lỗ đen cứ thẳng đường mà ăn vào trong, như một con bọ cánh cứng ăn đậu phụ, không cần dùng sức đối tượng đã hóa thành bột mịn.
Mười phút sau, một lỗ nhỏ xuất hiện trên bức tường kính, Bàn Đại Hải thúc giục Cao Bằng:
- Mau chui qua!
Cao Bằng nhìn cái lỗ có đường kính khoảng nửa mét, tựa như một cái lỗ chó, lâm vào trầm tư.
- Ngươi thu hồi ta vào lại không gian đi, bao giờ chui qua thì triệu hoán ta ra.
Bàn Đại Hải vững vàng tuyên bố.
Cao Bằng bình thản gật đầu, vẫy tay thu lại Đại Tử, sau đó hợp thể với Bàn Đại Hải.
Cơ thể mềm mại của Bàn Đại Hải run lên, khuôn mặt cá mè hoa tràn đầy hoảng sợ:
- Cao Bằng tiểu nhi, ngươi quá vô sỉ.
Cao Bằng không nói một lời, khống chế cơ thể Bàn Đại Hải thu nhỏ lại, rồi chui vào trong hang như một con chó.
Chui được năm phút, đột nhiên trước mặt sáng sủa hẳn lên.
Một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, dung nham cực nóng không thay đổi chậm rãi chảy xuôi trong dòng sông lớn. Trước mắt chỉ toàn gam màu nóng, màu đỏ, màu cam, màu vỏ quýt, màu đỏ vàng, màu đỏ tím…
Sóng nhiệt cuồn cuộn, không khí cũng bị nhiệt độ kinh khủng này nung cho vặn vẹo.
Bàn Đại Hải vội vàng thao túng Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha tạo thành một cái lỗ đen nho nhỏ bên ngoài cơ thể, hấp thụ tất cả nhiệt năng vào đó.
- Chắc hẳn nơi này không phải bảo tàng rồi.
Cao Bằng rất nghi ngờ. Có phòng bảo tàng nào được xây thế này chứ.
- Kết cấu của Thần cảnh giống với tổ ong, ta có thể đưa các ngươi xuyên qua vách tường tới một gian phòng khác, không cần quay ra cửa.
Bàn Đại Hải kiêu ngạo nói.
- Có phải ngươi vẫn thường làm chuyện thế này không?
Cao Bằng quyết định hỏi vấn đề mà hắn vẫn thắc mắc thật lâu.
- Làm gì?
Bàn Đại Hải sửng sốt.
Cao Bằng uyển chuyển nói:
- Mạc Kim giáo úy, Phát Khâu tướng quân, Bàn Sơn đạo nhân, Tá Lĩnh lực sĩ.
Bàn Đại Hải chớp chớp đôi mắt to bằng hạt đậu nành.
- Cút!
Cả khu vực này đều là rặng núi lửa, từng tòa núi lửa cỡ nhỏ san sát cấu thành một mảnh không gian dày đặc, chính giữa có một tòa núi lửa cực cao.
Tòa núi lửa này cực kỳ lớn, khói đen đỏ thẫm bốc lên tận trời, tro tàn che khuất cả trời cao. Thấy cảnh này, Cao Bằng đột nhiên phát hiện nó giống hệt một con ngự thú của mình.
Cao Bằng dẫn theo Bàn Đại Hải bò lên ngọn núi lửa, đứng ở miệng núi nhìn xuống, nham tương màu đỏ vàng như nồi nước sôi, thi thoảng lại có bọt khí cực lớn lục bục nổ tung, bốc ra khói xanh.
Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh.
- Ồ!
Cao Bằng chú ý thấy một hạt tròn màu vàng chìm nổi trong nham tương.
Có rất nhiều hạt tròn thế này, rậm rạp chằng chịt.
【 Tên vật phẩm】: Địa Hỏa Dung Tâm Kết Tinh
【 Giới thiệu vắn tắt vật phẩm】: Có thể dùng để rèn đúc vật phẩm, cũng có hiệu quả tăng cường cực kỳ rõ rệt với quái vật song hệ Thổ, Hỏa.
Không phải A Ban là Thổ Hỏa song hệ sao? Cao Bằng chợt nghĩ ra.
Hắn triệu hồi A Ban. A Ban ầm một tiếng xuống đất, mặt đất rung lên từng đợt.
- Rốt cuộc Cao Bằng ngươi cũng nhớ tới ta rồi.
A Ban ngây thơ nói.
Ngự thú A Ban rất vui vẻ cọ cọ vào Cao Bằng, lại làm một trận núi rung đất rền nữa, mặt đất bị lật lên tạo thành một mảnh hỗn độn.
Khụ khụ khục….
Cao Bằng ho khan leo ra từ trong đống phế tích.
- A Ban, được rồi, đừng làm nũng nữa.
Cao Bằng nói với A Ban.
- Ngươi xem, ngươi có thể hấp thu những hạt tròn màu vàng trong núi lửa này không?
A Ban nghiêm túc hít hà, nhìn nham tương sôi trào thì cái bụng liền sôi lên ục ục:
- Nghe có vẻ rất ngon đấy.
A Ban nhảy vào bên trong, rơi ầm vào miệng núi lửa.
Như một tuyển thủ bơi tự do rơi xuống nước, nham tương bốc lên cao trăm trượng.
- Cao Bằng, hình như ta đã ngồi lên cái gì đó, cứ cấn cấn cái mông.
A Ban thẹn thùng nói.
- Rống!
- Rống!
Những ngọn núi lửa khác xung quanh liên tiếp truyền ra tiếng gầm thét. Lão đại bị bắt nạt các tiểu đệ cũng phải tha thiết kêu gào thể hiện lòng trung thành.
Bàn Đại Hải khinh thường hừ lạnh một tiếng, lấy ra Vô Tận Luân Hồi Mê Cung ném xuống đất.
Ầm ầm… Ầm ầm.
Một bức tường lớn từ đá lớn và nham tương mọc lên, xếp thành một tòa mê cung cực kỳ khổng lồ.
Thần khí lộ ra thần uy khiến cho bọn tiểu đệ đang gầm rú đều im bặt.
Chỉ còn lại nham tương bên trong thi thoảng duỗi ra bàn tay lớn cào lung tung trong không khí.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận