Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 600: Hải… Hầu Tử

Chương 600: Hải… Hầu Tử
Tựa như hải dương phẫn nộ, Thần Trạch màu vàng trên không trung bộc phát ra một tiếng sét khủng bố.
Cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ lăng không chuyển qua gắt gao nhìn chằm chằm vào A Ngốc.
Không…
Nó đang nhìn mình.
Qua đôi mắt của A Ngốc, Cao Bằng đối mặt với Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ. Đột nhiên từ đáy lòng Cao Bằng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, con Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ to mọng này đang nhìn mình.
- Ngang!
Thần huyết màu đen đã khô cạn trong đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ điên cuồng run rẩy, từng sợi kim quang bắn ra từ bên trong thần huyết màu đen.
Vốn khí diễm đã thao thiên lúc này lại càng bốc lên cao hơn, hư không vặn vẹo, thần huyết nóng rực như một cái hoả lò tạo ra nhiệt độ khủng bố.
Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ há miệng, sau khi bờ môi tách ra, có thể thấy hai bên trái phải của bờ môi có hai mặt cắt màu trắng. Hai mắt Cao Bằng ngưng tụ.
Đó là chỗ ngà voi đứt rời.
Ngà voi là vũ khí quan trọng nhất của voi, cong như đao, dài như mâu.
Máu đen tiếp tục không ngừng tuôn ra từ chỗ vết thương, từ đó kéo dài ngà voi ra.
Trên ngà voi không ngừng vang lên từng tiếng ong ong như hồng chung đại lữ, máu đen sền sệt thành tia đan lại thành mạng nhện kéo dài ngà voi đã gãy ra phía ngoài.
- Đây là ngà voi do thần huyết ngưng tụ thành, không phải ngà voi bình thường. A Ngốc ngươi phải cẩn thận.
Cao Bằng nhìn thấu. Nếu là ngà voi ban đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ, chỉ sợ lực sát thương và sự cứng rắn cũng không dưới thần khí của nó.
Nhưng dù là ngà voi do thần huyết ngưng tụ thành cũng đem đến áp lực rất lớn cho hắn.
- Chủ nhân yên tâm…
A Ngốc vẫn bình thản, không lùi mà tiến tới. Chân phải dẫm mạnh xuống đất, tiếng bước chân chấn nhiếp tâm hồn.
Âm hồn chi tâm trong lồng ngực phiêu tán rất nhiều sương mù màu xám trắng bao bọc toàn thân A Ngốc. Cơ thể nó hoàn toàn biến mất trong màn sương mù nồng đậm, như ẩn như hiện.
Không gian đang vặn vẹo, không gian sau lưng A Ngốc hoàn toàn hỗn loạn, trong mơ hồ dường như có vật gì đó đang nổi lên.
Rống!
Hai mắt Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ phủ đầy tơ máu, ngà voi đã gãy lần nữa dài ra.
Toàn thân ngà voi mới mọc đen kịt, tựa như được cấu thành từ mạng nhện, bên trong trống rỗng, nhưng có thể nhìn ra được kết cấu hoàn chỉnh của nó. Mũi nhọn của ngà voi là một mảnh đen nhánh, máu tươi màu đen bị nhiệt độ cao đốt cháy thành màu đỏ thẫm, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp nơi.
- Chết chết chết!
Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ rống lên một tiếng, cuốn theo ác phong nồng đậm vọt tới A Ngốc.
Đôi ngà voi nổ bắn ra thần diễm ngập trời, dù có một ngọn núi ngăn trước mặt cũng sẽ bị nó đụng nát.
Cổ họng của A Ngốc cũng gào lên như mãnh thú.
A Ngốc giang hai tay ra, sau lưng có một đoàn bóng đen nồng đậm đến cực điểm bao phủ thiên khung.
Mặt đỏ xương trắng, hắc diễm che trời, hai vai sinh ra gai xương dữ tợn, hai tay dài quá gối, ma sí che lấp mặt trời. Đó chính là hư ảnh của Bạch Cốt Ma Thần!
Ầm ầm! Khí huyết hoá thành sông dài, hư ảnh Bạch Cốt Ma Thần ngửa mặt lên trời gào thét rồi biến thành một bóng đen dung nhập vào trong cơ thể A Ngốc.
Sức mạnh trong cơ thể A Ngốc trở nên cuồng loạn. Cao Bằng có thể cảm nhận được rõ ràng tử vong chi lực vốn tương đối bình tĩnh trong cơ thể A Ngốc đột nhiên sôi trào, trở nên táo bạo khác thường, linh hồn của A Ngốc dường như bị thứ gì đó kích thích, lại càng thêm thị sát hơn.
Tiến lên một bước, trên hai tay A Ngốc chảy xuôi một tầng sương mù màu xám trắng, linh hồn lực hóa thành thực chất bao trùm hai tay nó.
Vốn A Ngốc phải đổi sang trạng thái Âm Hồn Chúa Tể mới có thể dùng được linh hồn lực, nhưng lúc này nó chưa đổi trạng thái đã có thể cùng lúc thi triển hai sức mạnh khác nhau.
Bóng đen hiện lên, A Ngốc bị cỗ cự lực này húc phải lùi vài chục bước, lòng bàn tay nó nắm chặt ngà voi, linh hồn lực kịch liệt phản ứng với ngà voi ngưng tụ từ thần huyết, bốc lên khói trắng nóng rực.
Xương cốt trên tay A Ngốc đang điên cuồng run rẩy, hắc vụ đen kịt che kín cơ thể, chỉ lộ ra hai con ngươi màu đỏ đâm xuyên hắc ám.
Đùng!
A Ngốc lại lùi thêm một bước. Dù nó có bật hết hỏa lực thì sức mạnh của nó vẫn có chênh lệch không nhỏ với Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
A Ngốc lui lại từng bước từng bước, sức mạnh trong cơ thể lại càng cuồng bạo hơn.
Trong đôi mắt Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ loé lên một tia đắc ý, còn có cả sự tham lam điên cuồng.
Nó ngửi thấy hương vị thơm thuần từ bộ khô lâu này.
Nó muốn ăn! Muốn ăn bộ xương này!
Ăn hết bộ xương rồi, thương thế của nó có thể khôi phục một phần, thậm chí còn có thể thu được những lợi ích khác.
Cơ thể Bàn Đại Hải nhích một cái liền thu nhỏ lại, sau đó hoá thành một cái bóng đen phóng về phía đầu lâu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ sinh lòng cảnh giác, vòi voi quét ngang, ác phong gào thét, nương theo cuồng phong điên cuồng xé rách.
Bàn Đại Hải cười lạnh:
- Trộm gió của ta để đối phó với ta sao, vẫn cứ thiên chân khả ái như thế. Ta còn tưởng ngươi chỉ còn lại cái đầu sẽ thông minh hơn, không ngờ lại càng ngu xuẩn hơn.
Thân thể Bàn Đại Hải hơi động, linh hoạt không giống như một con cá đầu to.
Nó nhẹ nhàng nhanh nhẹn tránh gió, ác phong đang ập tới không thổi được Bàn Đại Hải bay đi, ngược lại còn cho nó mượn lực để bay lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá quấn quanh vòi voi bay vào sát mặt.
Bàn Đại Hải vững vàng hạ xuống đỉnh đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ. Nó nhìn chằm chằm vào cái lỗ thủng mà chính mình đã tạo ra, cười hắc hắc.
- Trời cũng giúp ta!
Thân hình bạo khởi, Bàn Đại Hải bay tới cái lỗ thủng trên đầu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
Cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ sinh lòng cảnh giác, chỉ cảm thấy một trận ác hàn.
Trong miệng phát ra đủ loại tiếng gầm, lỗ thủng trên đầu bốc lên khói đặc cuồn cuộn, tựa như một nồi lẩu, ánh sáng màu máu đỏ tươi bốc khói trên lỗ thủng.
Mặc kệ Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ gào thét, Bàn Đại Hải nhảy cả thân cá vào trong.
Qua lỗ thủng trên đỉnh đầu, chớp mắt xuất hiện một màng mỏng màu vàng kim nhàn nhạt, nhưng Bàn Đại Hải đánh xuyên qua chỉ trong chớp mắt.
Trong tiếng cười to càn rỡ của Bàn Đại Hải, đột nhiên Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ cứng ngắc, dừng mọi hoạt động.
A Ngốc khẽ quát lên, bước tới lật nghiêng. Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ bị lật tung, thân thể khổng lồ bị A Ngốc nhẹ nhõm giơ lên, ầm ầm rơi xuống đất.
Mặt đất điên cuồng run rẩy, nổ tung ra vô số khe hở tràn ngập khắp nơi.
Cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ còn cứng hơn đá nhiều, đầu lâu thần tính nện xuống đất một cái làm trời long đất lở.
Trong cái đầu to lớn của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ, Bàn Đại Hải biến thành một con cá linh mẫn bơi qua lại.
Trong đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ chỉ hoàn toàn là huyễn cảnh mông lung, bốn phía trôi nổi rất nhiều vật chất thần tính màu vàng kim.
Nhưng lúc này những vật chất thần tính đó đều đang ở trong trạng thái chờ đợi, màu sắc u ám, hữu khí vô lực trôi nổi trong đầu.
Bốn phía hiện lên các loại huyễn cảnh.
Một con Viễn Cổ Man Tượng lao vút trên bình nguyên, vòi voi giơ cao, vui sướng mà hoạt bát.

Nơi xa, từng con sói trắng to lớn đang không ngừng vây quét với một tốc độ khủng khiếp, đồng tộc Viễn Cổ Man Tượng xung quanh đang dồn dập ngã xuống.

Máu tươi nhuộm đỏ cơ thể nó, thân thể Viễn Cổ Man Tượng chợt lớn lên, thần sắc dữ tợn, cặp răng sắc bén như hai cái cưa xé nát tộc đàn quái vật trước mắt.

Xa tít ngoài biển sâu, Viễn Cổ Man Tượng đứng thẳng người lên, hai tay nắm chắc vũ khí của mình chinh chiến tứ phương.
- Là cuộc đời của tên này…
Bàn Đại Hải sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ du đãng trong đầu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận