Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 149: Gặp Lại

Chương 149: Gặp Lại
- Tất nhiên, tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ta cũng tin tưởng nàng cái gì cũng không biết.
Ông lão gật đầu, cười tủm tỉm nói với Trương Huyên:
- Tiểu công chúa đáng yêu, ông muốn nói chuyện với anh trai cháu một lát, cháu đi sang phòng bên cạnh ăn kem đi, anh trai của cháu sẽ không tức giận đâu.
Trương Tinh Tinh tê dại cả da đầu, nhưng vẫn cố gắng gật đầu một chút, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
- Đúng vậy, anh sẽ không tức giận, Huyên Huyên nghe lời nhé.
- Ồ.
Tiểu nữ hài rầu rĩ không vui gật đầu, sau đó bị một nữ sĩ mặc tây trang màu đỏ nắm tay nhỏ đi vào phòng bên trong quán cà phê.
- Yên tâm đi, ngươi thủ quy củ, ta cũng thủ quy củ.
Ông lão cúi đầu nhẹ nhàng thổi hớp lá trà,
- Nhưng nếu như các ngươi không tuân theo quy củ. . . Vậy cũng đừng trách ta không từ thủ đoạn.
Bốn chữ không từ thủ đoạn bị nhấn rất rõ ràng, nhưng ở trong lòng Trương Tinh Tinh lại giống như sấm sét bên tai.
- Tôi. . . Tôi cái gì đều không có làm, tôi chỉ là tìm hắn nói một chút thôi.
- Cho nên ngươi bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm với ta.
Ông lão nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một hớp trà, ngẩng đầu cười nói:
- Ta tên là Kỷ Hàn Vũ, vì ta làm việc thế nào.
- Ngài. . .
Trương Tinh Tinh ngây người, hắn bây giờ bị chấn kinh một nguyên nhân là bởi vì cái tên Kỷ Hàn Vũ kia, hắn làm nghề này tự nhiên tin tức rất linh thông, làm sao có thể chưa nghe nói qua tên tuổi Kỷ Hàn Vũ chứ.
Một nguyên nhân khác chính là hắn vạn lần không ngờ tới Kỷ Hàn Vũ thế mà lại lựa chọn dùng hắn.
- Ngài không giết tôi?
- Tam giáo cửu lưu, chỉ cần là người liền có giá trị.
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói.
- Giết chết, là đơn giản nhất, nhưng cũng là một phương thức lãng phí nhất.
Trương Tinh Tinh không hỏi mấy câu nói ngu xuẩn như ngài không sợ tôi phản bội hay sao, lấy loại thân phận này của hắn gia nhập dưới trướng Kỷ Hàn Vũ, khẳng định sẽ có thủ đoạn chế ước, khả năng là một loại dược tề nào đó, hoặc có lẽ là một loại cổ trùng nào đó.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, lòng dạ biết rõ.
. . .
- Cho nên kết quả của sự việc chính là như vậy. . . Ông chủ.
Suy nghĩ rất lâu, Trương Tinh Tinh cũng không biết nên xưng hô với Kỷ Hàn Vũ như thế nào, cuối cùng lúng túng nghẹn ra hai chữ ông chủ.
- Về sau ngươi giống những người khác gọi ta là Kỷ đổng đi.
Kỷ Hàn Vũ tùy ý nói.
- Vâng, Kỷ đổng.
- Thị trưởng căn cứ thành phố Kim Lăng Hàn Viễn Minh.
Kỷ Hàn Vũ lặp lại mấy lần, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu. Lúc nhận được tin tức có người đang điều tra Cao Bằng hắn còn tưởng rằng có chuyện gì, không nghĩ tới lại bởi vì cái nguyên nhân này.
Nếu như là trước tai biến, tập đoàn của hắn dù lớn đến mức nào, cũng không thể làm gì thị trưởng một cái căn cứ thành phố.
Đây là chênh lệch trên bản chất. Nhưng ở sau tai biến, tất cả đều trở nên hoàn toàn khác biệt.
Quy tắc trò chơi trên thế giới này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hơn nữa loại biến hóa này đang càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, những ngự sử cấp cao nhất kia đang dần dần trở thành người chế định quy tắc cho thế giới mới.
- Kỷ đổng, muốn thanh lý Hàn Viễn Minh sao?
- Không.
Kỷ Hàn Vũ lắc đầu.
- Hàn Viễn Minh giao cho Tiểu Bằng tự tay giải quyết, chuyện này do hắn mà ra, cũng phải bởi vì hắn mà kết thúc. Như thế, hắn mới cảm giác càng có thành tựu.
- Vâng.
Trương Tinh Tinh gật đầu.
- Nhưng mà có một số chỗ ta thật ra rất tán đồng, Tiểu Bằng tham gia cuộc thi đấu này xác thực là đang lãng phí thời gian.
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói.
- A?
Trương Tinh Tinh hơi nghi hoặc một chút.
- Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn. . .
Kỷ Hàn Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cũng sắp bốn năm chưa từng gặp mặt rồi.
Trong quán cà phê lâm vào trầm mặc trong chốc lát.
. . .
Trở lại khách sạn, Cao Bằng để cho A Ngốc đi đến phía sau khách sạn nghỉ ngơi, sau đó tự mình đi thang máy lên lầu.
Lúc đi ngang qua đường lớn cước bộ của Cao Bằng hơi chần chờ, ở sảnh đăng ký vào ở của khách sạn, ước chừng có bảy mươi, tám mươi người đang chen chúc.
Hẳn là công ty hoặc là đoàn thể nào đó liên hoan tập thể dừng chân đi, Cao Bằng cũng không có để ý chút chuyện nhỏ này.
Về đến phòng, Cao Bằng đem đầu chôn vào dưới gối, ngủ mê man.
Ngày kế tiếp, Cao Bằng còn đang ngủ.
Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa rất có quy luật, rất có tiết tấu.
Đùng, đùng đông. Đùng, đùng đông.
Cao Bằng ngủ say như chết nên không bị đánh thức.
Nhưng mà tiếng đập cửa lại rất có nghị lực, rốt cục cũng khiến cho Cao Bằng đồng học tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Trên giường lộn một vòng, muốn rời giường, nhưng lại bị ga giường mềm mại gắt gao dính chặt, Cao Bằng hữu khí vô lực hô:
- Không cần quét dọn.
- Người trẻ tuổi luôn luôn ngủ nướng cũng không phải là chuyện tốt.
Một giọng nói trung khí mười phần truyền đến từ ngoài cửa.
- . . .
Trầm mặc ngắn ngủi.
Hai mắt Cao Bằng trong nháy mắt trợn to, tim đập rộn lên.
Giật mình từ trên giường bật dậy, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía cửa lớn, tựa hồ không dám tin, đáy lòng rất thấp thỏm, có chút bận tâm vừa rồi chẳng qua là nghe nhầm.
Đùng, đùng đông.
Cao Bằng không kịp đi dép lê trực tiếp chạy về phía cửa phòng, xuyên thấu qua mắt mèo quan sát bên ngoài.
Một ông lão rất to con mặc một bộ hán phục màu trắng rộng rãi đứng ở ngoài cửa, mái tóc màu trắng chải ngược về phía sau, tựa hồ có chỗ phát giác, xuyên thấu qua mắt mèo đối mặt với Cao Bằng, sau đó mỉm cười.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của ông lão này, trong nháy mắt khóe miệng Cao Bằng không khống chế nổi vểnh lên, lập tức mở cửa.
- Ông ngoại!
Cao Bằng xông ra khỏi gian phòng ôm lấy Kỷ Hàn Vũ.
Kỷ Hàn Vũ cởi mở cười to, vỗ nhè nhẹ lưng Cao Bằng, thấy Cao Bằng ngay cả dép lê cũng không đi thì nhịn không được oán trách:
- Mấy năm không gặp, tiểu tử nhà ngươi vẫn chân tay lóng ngóng như thế, lần sau đi dép lê xong rồi lại ra.
Cao Bằng không có trả lời, chỉ là úng thanh đáp ứng, hai mắt đóng chặt. Cao Bằng cảm thấy mũi của chính mình lúc này có chút mỏi nhừ.
Không ai biết một đứa trẻ mất đi cha mẹ làm thế nào sống sót sau tai biến tận thế, ông Lưu cũng là sau tai biến một năm mới chuyển đến.
Vô luận là lời nói lạnh nhạt trào phúng của người khác, hay vẫn là thấy vật nghĩ tình mà phiền muộn, hoặc là sự cô độc một thân một mình trong đêm khuya giống như thủy triều vọt tới. Hắn trải qua quá nhiều.
- Tốt tốt, ông ngoại bây giờ trở về rồi.
Kỷ Hàn Vũ nhẹ giọng an ủi Cao Bằng.
- Chỉ cần ông ngoại vẫn còn, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào có thể khi dễ ngươi!
Một người vô luận thành thục cỡ nào, lúc đối mặt với trưởng bối chí thân thì đều chỉ là một đứa bé.
Cuối hành lang có đứng mấy người, mấy người kia yên lặng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào một màn này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch ôn nhu như vậy.
Bọn họ không biết nhìn nhiều một chút có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hay không, cho nên vẫn là phi lễ chớ nhìn tốt nhất.
Đi vào gian phòng rồi đóng cửa lại.
Kỷ Hàn Vũ đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống trên ghế mây, vẻ mặt ôn hòa nói với Cao Bằng:
- Ông ngoại cũng vừa xem ngươi tranh tài, biểu hiện của ngươi rất tuyệt, hữu dũng hữu mưu.
Người mình biết chuyện của mình, bình thường mặt dạn mày dày thừa nhận một chút còn chưa tính, bây giờ bị ông ngoại khen như thế Cao Bằng vẫn đúng là có chút xấu hổ.
- Có thể bảo đảm được chính mình là thành công lớn nhất.
Kỷ Hàn Vũ mỉm cười,
- Chuyện này không có cái gì phải ngượng ngùng, tựa như ông ngoại ngươi lúc mới bắt đầu thành lập tập đoàn Nam Thiên, ở trên một chút sự tình cũng tạm thời phải nhượng bộ.
- Ngươi phải nhớ kỹ, nắm đấm kéo về phía sau là để vung ra quyền kế tiếp càng mạnh mẽ hơn!
---------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận