Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 663: Đại Phật Xuất Thế

Chương 663: Đại Phật Xuất Thế
- Ngất rồi à?
Bàn Đại Hải giật mình kinh ngạc.
Chính mình không ra tay quá nặng chứ, nhưng làm sao nó không động đậy.
Bàn Đại Hải do dự suy nghĩ một lát rồi lướt sóng bay qua, dùng vây cá lật mí mắt của Nghĩ Long.
- Vẫn còn thở.
Bàn Đại Hải thở phào nhẹ nhõm.
- Tên này làm sao đồng thời có được năng lực của Nhị Oa và Lục Oa chứ?
Bàn Đại Hải nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
- Dung hợp tiến hóa.
Cao Bằng lắc đầu nói.
- Ồ, dung hợp tiến hóa?
Bàn Đại Hải vỗ nhẹ vào cái đầu to mập của mình, tròng mắt xoay tròn, trong giọng nói có phần lưu luyến:
- Ta vẫn không nỡ mấy con tiểu Long Nghĩ kia, tuy hơi ngốc nhưng vẫn tính là nghe lời, bây giờ ai khống chế cơ thể của chúng vậy?
Bàn Đại Hải nghi ngờ hỏi.
Giống như loại dung hợp tiến hóa này, bình thường đều là do mấy linh hồn khác nhau chém giết, tranh đoạt nắm quyền điều khiển cơ thể, cuối cùng chỉ có một người thắng. Cho dù có bất ngờ cũng nhiều lắm chỉ may mắn tồn tại hai linh hồn, một chủ hồn, một phó hồn.
- Bảy huynh đệ bọn nó thay phiên nhau khống chế.
Cao Bằng nói.
- Hả?
Bàn Đại Hải trừng mắt.
- Bảy linh hồn sao?
Nó sống lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có bảy linh hồn cùng ở trong một cơ thể.
Giống như một người bình thường rất khó tưởng tượng sẽ có bảy cái đầu cùng tồn tại trong một cơ thể.
Bàn Đại Hải nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng:
- Liệu có tên nhóc nào đó ngụy trang thành một tên nhóc khác lừa ngươi không? Ngươi phải biết rằng bọn chúng cùng một mẹ nên đều rất quen thuộc với đối phương, cho nên bắt chước huynh đệ khác không tính là quá khó.
- Sẽ không đâu.
Cao Bằng lắc đầu:
- Là bảy linh hồn đấy.
Cao Bằng đã nói như vậy, Bàn Đại Hải cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
- Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.
Bàn Đại Hải cằn nhằn, nhìn Bách Biến Long Nghĩ giống như nhìn vật kỳ lạ vậy.
- Thật ra như vậy cũng tốt, ta thích cả bảy tên nhóc này, thiếu ai cũng là một chuyện không vui. Tuy cơ thể chúng không ở đây, nhưng ít ra linh hồn đều tồn tại nên có thể nhìn thấy bọn chúng.
Cao Bằng trấn an Bàn Đại Hải cũng giống như đang trấn an mình.
- Nếu như sau này có thể tiến hóa ra bảy cái đầu, có lẽ có thể đồng thời xuất hiện.
Bàn Đại Hải đột ngột xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ.
- Sinh vật nhiều đầu cũng không ít, ví dụ như rắn chín đầu, Thực Nhân Ma nhiều đầu, Sư Thứu nhiều đầu, rồng ba đầu.
- Được rồi, nếu tất cả đều đã tỉnh, vậy chúng ta hãy đi về thôi.
Cao Bằng vỗ nhẹ vào đầu Bàn Đại Hải rồi cười khẽ nói.
...
- Lôi Tiêu, những thứ sắt thép này là gì thế? Sao từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua.
Bên ngoài bộ lạc Ngạc Lôi, hai người trẻ tuổi vừa săn bắn trở về. Bọn họ bước nhanh vào bộ lạc, sau lưng còn có lôi thú giống như Tam Giác Long vác chiến lợi phẩm đi tới lò mổ của bộ lạc.
Người trong tộc qua lại trên đường cười ha hả vẫy vẫy tay, sau đó liền nhìn thấy một đám người ăn mặc kỳ lạ ở trong bộ lạc, đỉnh đầu đội mũ màu vàng đi quanh quan sát một kiến trúc kỳ lạ đang được xây dựng.
- Đây là cái gì? Dùng để ngủ sao?
Lôi Tham cười khoa trương, đứng lên vung vẩy tay chân ra hiệu.
Hắn cười vài tiếng thì phát hiện những người xung quanh đều không để ý đến mình... Tiếng cười không khỏi trở nên lúng túng.
- Đây là kê trạm!
Một trưởng bối trong bộ lạc nói với giọng điệu chắc chắn.
- Kê trạm? Nuôi gà sao?
Lôi Tham nhìn chằm chằm vào kiến trúc sắt thép đã dựng ra khung sườn, phía trên còn có từng tấm cốt thép ngang dọc giao nhau. Hắn dường như nghĩ tới điều gì đó mà gật đầu:
- Hóa ra là làm nơi cho gà hoạt động. Dù sao con gà biết bay, cũng không sợ chúng ngã chết.
- Được rồi được rồi, nói chuyện loạn như vậy làm gì, mọi người về nhà với vợ mình đi.
Một trưởng lão của bộ lạc Ngạc Lôi đi qua xua đuổi đám người đứng xem.
- Vợ tôi cũng đang ở đây xem nè.
Lôi Đại Thạch hét lên.
Bình thường, người của những bộ lạc này cũng không có hoạt động gì để giải trí, ngoại trừ săn bắn chính là ở nhà cố gắng đẻ con, thỉnh thoảng bắt một vài con cá sấu, hổ mù về làm vật nuôi chơi, đó chính là niềm vui duy nhất của bọn họ. Bây giờ khó lắm mới có được một lần hóng chuyện, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Đây không phải là để nuôi con gà!
Kiến thức của trưởng lão tất nhiên tốt hơn đám quần chúng trong bộ lạc nhiều.
- Vậy thì để nuôi gì?
Vẻ mặt Lôi Tham ngỡ ngàng.
- Chẳng nuôi gì cả!
Trưởng lão có chút tức giận:
- Tất cả câm miệng cho ta, nghe ta nói đi.
- Đây là đồ của bộ lạc Hoa Hạ bên kia, bọn họ tiến cống miễn phí cho chúng ta, nói là cơ trạm gì đó, còn có server, máy chủ nữa. Nói là sau khi xây dựng cơ trạm xong thì có thể sử dụng điện thoại di động.
Trưởng lão ho khan một tiếng, thản nhiên nói, thật ra hắn cũng không hiểu. Những người kia nói rất nhiều từ chuyên ngành gì đó nghe như sách trời, hắn cũng chỉ nhớ kỹ được một vài từ như vậy. Dù sao dùng để lừa gạt những thằng ranh con này là đủ rồi.
- Tay gà?
Có người im lặng suy nghĩ, thò tay vung vẩy một chút, chộp vào không khí, rất khó tưởng tượng được thứ này có gì chơi vui.
Bóp một cái, kêu một tiếng? Ta có thể bóp chết con gà này...
Trong lúc đó cũng có từng nhóm người đến từ bộ lạc Hoa Hạ chạy tới trợ giúp cho các bộ lạc lớn, gửi đến bọn họ lời thăm hỏi ân cần và sự yêu mến của người Hoa Hạ.
...
Trái đất, đất rung núi chuyển, mặt đất ầm ầm rung lên.
Địa khu Thục Trung.
Núi sâu hóa thành rừng ma, sông lớn cuộn trào mãnh liệt, sương mù che phủ. Mặt trời thiêu đốt trên mặt sông làm từng mảng sương mù màu vàng bốc lên cao, nơi ba con sông giao nhau vẫn là một mảnh tịnh thổ.
Ở dưới chân núi lại có trấn nhỏ có không ít người sinh sống, bên trong còn có ngự sử.
Thật khó có thể tưởng tượng được, dưới tình huống trái đất bị tàn phá tới mức độ này, còn có thể có người sống ở trên trái đất.
- Lão lừa trọc, ngươi trấn áp lão tử nhiều năm như vậy, hôm nay ta lại muốn đánh nát những thứ ngươi muốn bảo vệ! Ha ha ha ha ~.
Mặt sông cuồn cuộn, sóng lớn dâng lên cao, dân chúng bên bờ đã sớm quen, có người thu thập cửa hàng, đóng cửa sổ, trốn đến trong hang động sau núi.
Ầm!
Trong sông, sóng lớn ngập trời, gió lớn gào thét, một con giao long màu xanh sẫm dài tới trăm trượng giống như vô thượng đại yêu từ trong sông lớn cuồn cuộn nhảy ra.
- Nghiệt súc.
Nhạc Sơn Đại Phật đang ngồi ngay ngắn yên tĩnh bỗng nhiên mở hai mắt ra, những vết loang lổ thậm chí rêu xanh mọc đầy phía ngoài đột nhiên vỡ tung, một luồng khí tức khủng khiếp từ trong cơ thể phóng ra ngoài.
- Nhiều năm như vậy, còn không chịu yên ổn.
Vô số hồi âm từ trên chín tầng trời truyền đến.
Ầm...
Tầng mây phá vỡ, một bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống.
Năm ngón tay khép lại, nắm lấy con giao long đang bay lượn giữa không trung như nắm một con cá chạch nhỏ.
Ầm.
Giao long hóa thành sương máu bay đầy trời.
Lúc này, bàn tay khổng lồ mới chậm rãi tiêu tan ở trong trời đất.
Ngọn núi rung mạnh, phía bên ngoài cơ thể Nhạc Sơn Đại Phật điên cuồng nứt toác, lộ ra lớp da màu vàng óng được che giấu ở phía dưới.
- Nó thức tỉnh rồi.
Ở cách xa ngàn dặm, một ngự sử Chuẩn Thần của bộ lạc Thanh Thần đứng ở trên vai của một con Thanh Loan nhìn về phía nam. Thanh Loan trầm giọng nói.
- Đây là đại năng ở tổ địa năm đó ngủ say, có nên qua tiếp xúc với nó không.
Ngự sử nhìn chằm chằm về phía nam.
Bọn họ đã sớm biết khu vực kia có tồn tại khủng khiếp đang ngủ say, bởi vì vị kia cũng không lộ ra ác ý, cho nên để tránh phát sinh xung đột ngoài ý muốn bọn họ không tiếp xúc với nó.
- Xem nó tính làm gì đã.
Thanh Loan lắc đầu.
Bề ngoài loang lổ của Nhạc Sơn Đại Phật hoàn toàn bóc ra, một người khổng lồ với ánh sáng màu vàng lấp lánh cao tới trăm mét xuất hiện trong thế gian. Nó không có mặt, nơi mi tâm chỉ có một chữ vạn.
Sau khi Đại Phật đứng dậy liền cúi đầu nhìn về phía đám người chạy từ trong hang động dưới chân ra, thản nhiên nói:
- Ta đã ở đây che chở cho các ngươi mấy nghìn năm, duyên phận đã hết.
Nó nói xong liền ngẩng đầu, bước về phía lối đi thông với Cửu Thiên Thập Địa.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận