Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 569: Kinh Ngạc

Chương 569: Kinh Ngạc
- Hoàng Thử Lang?
A Ban chần chờ hỏi.
Tiểu Hoàng,
- ? ? ?
- Là Hoàng Nhị Lang! Không phải Hoàng Thử Lang!
Tiểu Hoàng quá tức giận, khẩu âm của cái tên A Ban này có vấn đề sao.
- À.
A Ban vặn vẹo mông.
Địa Quân Vô Tướng Mãng ở dưới mông bị ma sát đến váng đầu. A Ban hít sâu một hơi, Thiên Tai Ô Vân phiêu phù ở trên đỉnh đầu nó đột nhiên chảy ngược, tựa như thác nước đổ xuống vết nứt trên đỉnh núi A Ban.
Nhưng cái thác nước này không phải do nước tạo thành, mà là do Thiên Tai Ô Vân dày đặc ngưng tụ thành mây đen có nhiệt độ nóng rực, nếu vẩy xuống mặt đất có thể ngay lập tức đốt một khối khu vực lớn thành nham tương.
Trong vết nứt bên ngoài thân thể A Ban lấp lóe u quang tinh hồng, nhiệt năng nóng hổi rót vào trong cơ thể nó, nhiệt độ trên người A Ban không ngừng tăng cao.
Lấy A Ban làm trung tâm măt đất khu vực lân cận dần dần khô héo rạn nứt, bùn đất màu đen càng lúc càng mờ nhạt, trông như thể lân xác đang bành trướng, đường vân hình mạng nhện rậm rạp chằng chịt tiếp tục hướng khuếch trương ra ngoài. Hơi nước đầy trời từ bên dưới mặt đất bốc lên trên, sương mù màu trắng lượn lờ, phóng tầm mắt nhìn lại chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian.
Cao Bằng ở trên trời nhìn xuống dưới thấy nó như một bình nước nóng, nhiệt độ ở trung tâm bình đã tăng lên tới một trình độ cực kì khoa trương.
Máy nước nóng trí năng công suất cực lớn A Ban, chuyên vì nấu nướng quái vật mà sử dụng.
Từ phía dưới chỗ A Ban ngồi không ngừng truyền ra tiếng va đập đùng đùng đùng, còn có tiếng kêu thảm giãy dụa của Địa Quân Vô Tướng Mãng nữa.
Mặc dù kêu gào vô cùng thảm thiết, nhưng Cao Bằng vẫn cứ thờ ơ không động lòng.
Có nhân sẽ có quả, đối với kẻ địch tuyệt đối không được mềm lòng.
Đây không phải là con quái vật đầu tiên bị A Ban hấp chín như vậy, nửa năm trước ở thế giới Hắc Vụ đã có một con Lam Tâm Ma Quỷ Hồng Đế cấp bị A Ban sống sờ sờ nấu chín. Cuối cùng chất thịt vậy mà trở nên vừa mềm mại lại có tính dai.
Nửa giờ đầu qua đi, khí lực giãy dụa của Địa Quân Vô Tướng Mãng đã bắt đầu suy yếu. Nếu như đổi thành quái vật khác đẳng cấp thấp thì đã sớm chết rồi, nhưng đối với Địa Quân Vô Tướng Mãng thì dù có bị thương nặng như vậy, đồng thời thịt trong thân thể nó gần như sắp chín rồi cũng vẫn không hề từ bỏ dục vọng cầu sinh.
Chỉ là khí lực này càng ngày càng suy yếu, đã là món ăn trong mâm.
Cao Bằng búng tay triệu hoán Đại Tử ra.
Đại Tử vừa ra tới thì trên bầu trời lập tức phủ đầy sấm chớp, thỏa thích giãn mười tám đôi cánh ra. Mấy đôi cánh khổng lồ dẫn khởi vô tận lôi quang che khuất bầu trời, độ thân mật cực cao đối với hệ Lôi thì càng đưa tới Lôi Vân Phong Bạo.
Trên bầu trời lôi quang rậm rạp chằng chịt bỗng dưng từ trong hư không sinh ra, sau một khắc lại bị hấp dẫn tụ tập ở trên đỉnh đầu Đại Tử. Trong lúc nhất thời trên bầu trời sấm vang chớp giật, khí hậu đột ngột thay đổi.
Nếu như trước đó lôi đình mà Cửu Lê U Hổ triệu hồi ra là ao nước, thì bây giờ lôi đình do Đại Tử triệu hồi ra chính là cả một cái hồ nước.
Dù cho đẳng cấp trước mắt của Đại Tử chỉ có cấp 75 thấp hơn 2 cấp so với nó, nhưng ở trên trình độ khống chế lôi điện thì Đại Tử cũng cao hơn nó một đại cấp bậc.
Bởi vì từ bên trên phẩm chất Đại Tử đã quăng nó trọn hai con phố rồi.
Đại Tử vừa bị triệu hoán đi ra đã ngửi thấy hương vị trong không khí, hai mắt sáng lên,
- A ~ Cao Bằng quả nhiên ngươi không có cô phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi, có đồ ăn ngon ngươi sẽ lập tức gọi ta đi ra!
- A Ban ngươi hãy dịch chuyển cái mông của ngươi qua một bên đi!
Đại Tử nhịn không được thúc giục A Ban.
- Cái con giun nhỏ này còn chưa có chết.
A Ban nói với Đại Tử.
- Ta biết còn chưa có chết, nhưng động tác của ngươi quá chậm, ta đến gia công thêm cho nó.
A Ban dời mông, Địa Quân Vô Tướng Mãng vẫn luôn không hề từ bỏ hy vọng, không ngừng gắng sức giãy dụa đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu thổi tới một trận gió mát.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, ta đã được cứu sao. Quả nhiên dù ở trong tuyệt cảnh cũng không nên từ bỏ bất cứ hy vọng nào, chỉ cần hy vọng vẫn còn tồn tại thì sẽ có một con đường sống…
Lôi bộc đập xuống giữa đầu nháy mắt bao phủ lấy nó.
- Ưm! Thật là thơm ~ so với con cá lần trước càng mềm hơn một chút.
Một đám ngự thú vây một chỗ ăn đến say sưa ngon lành.

Ba tiếng đồng hồ trước, nhìn Cao Bằng tiến vào vết nứt không gian, mọi người ngoài trụ sở trầm mặc không nói, sau đó ở dưới sự chỉ huy của đội trưởng thu thập chiến trường đâu vào đấy.
- Là hán tử, nhưng quá kích động rồi…
Đội trưởng Trần Mẫn lắc đầu, nhưng từ đáy lòng thì hắn quả thật khâm phục loại người như Cao Bằng.
Qua hai giờ, ba chiếc xe tải lớn chầm chậm lái tới bên ngoài sơn đạo.
Ở buồng sau chiếc xe tải lớn của quân đội bị vải bố màu xanh sẫm bao lấy, từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong đựng cái gì.
Sau đó dừng ở trên bãi đỗ xe phía trước vết nứt không gian, người đàn ông râu ria xồm xoàm mặc áo khoác màu đen hít sâu một hơi thuốc vào trong phổi.
- Các ngươi tự mình xử lý đi, ta đi hút điếu thuốc.
Người đàn ông đi đến phía trước một bụi cây ngồi xổm xuống, nhìn mấy cọng cỏ lộn xộn trên đất kinh ngạc ngẩn người.
Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần làm loại chuyện này đáy lòng của hắn đều dị ứng đến cuống cuồng.
Một bàn tay đập lên trên bả vai hắn. Người đàn ông mặc áo khoác đen quay đầu lại đã nhìn thấy là đội trưởng Trần Mẫn phụ trách nơi này, không khỏi tranh thủ thời gian đứng dậy dâng thuốc lá.
- Không cần, lần này từ đâu tới thì đưa về đấy đi.
Có lẽ là bị hành vi của Cao Bằng làm cảm động, hoặc có lẽ là bị lương tâm khiển trách, vừa rồi Trần Mẫn mở cửa xe đưa mắt nhìn vào bên trong một lát rồi lại yên lặng đóng cửa xe.
- A?
Trương Đào đầu tiên là giật mình, sau đó có chút kinh hoảng lắc đầu,
- Không được, không thể làm như thế được, bằng không chúng ta đều sẽ chết.
Trần Mẫn nhíu mày, nhưng hắn cũng biết gã đang sợ cái gì,
- Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ đánh yểm trợ cho ngươi, sẽ nói là gặp phải quái vật tập kích ở trên đường đi.
- Không được, không được.
Trương Đào kiên quyết phản đối, giọng nói càng lớn hơn. Các ngươi đang đẩy ta vào trong hố lửa đấy.
Ngay từ đầu Trương Đào còn có chút áy náy đối với việc vận chuyển những cô gái này lại đây, nhưng chút áy náy trong lòng này lập tức đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi,
- Các nàng được tuyển chọn là chuyện của các nàng, dựa vào cái gì phải để ta cõng nồi hộ chứ!
Trương Đào siết chặt nắm đấm.
Lúc trước hắn thương hại chỉ là đứng ở trên một góc độ của một người đứng xem tiến hành một loại "bố thí" nào đó, nhưng sau khi hắn từ một người đứng xem biến thành người tham dự, tất cả thương hại đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại phẫn nộ lúc lợi ích an toàn của bản thân bị xâm phạm.
Trần Mẫn mặt không đổi sắc, trực tiếp rút khẩu súng lục đang giắt ở trên ống quần ra ngắm thẳng vào Trương Đào rồi bắn.
Phanh!
Trước mắt Trương Đào đột nhiên hiện lên một lá chắn màu đỏ rực, viên đạn lóe lên ánh sáng kim loại khảm nạm ở trên lá chắn. Trương Đào nhìn Trần Mẫn một cái rồi cuống quít trốn về phía rừng rậm sau lưng.
Xe tải bên kia truyền đến âm thanh chiến đấu, ngay sau đó một con viên hầu màu đỏ rực bị cắn rớt đầu lâu mất mạng ngay tại chỗ.
Lá chắn màu đỏ phiêu phù ở xung quanh Trương Đào đột nhiên biến mất, Trần Mẫn mặt không biểu cảm bóp cò súng.
Phanh! Một đóa hoa máu nở rộ.
- Đội trưởng, bên trong vết nứt không gian có người đi ra.
Một tên binh lính hô.
Sắc mặt Trần Mẫn đột biến, nhưng cũng không thất thố. Một bên chỉ huy ngự thú của mình đi qua đưa thi thể Trương Đào và ngự thú của hắn nuốt vào trong bụng, một bên sải bước đi tới.
Ý nghĩ trong lòng không ngừng chuyển động, chỉ chớp mắt trong lòng Trần Mẫn đã nghĩ xong lời giải thích.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận