Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 601: Phân Chia Tang Vật

Chương 601: Phân Chia Tang Vật
Tên này... Cao Bằng có chút không đành lòng nhìn nữa. Thấy Bàn Đại Hải tiến vào trong đầu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ, hắn chợt nghĩ đến con khỉ nào đó.
Cũng là thao tác không nghiêm túc, cũng thích tiến vào trong cơ thể kẻ khác như vậy.
- Ta muốn xem nó có bí mật gì hay không.
Bàn Đại Hải mê mẩn ở trong những mảnh vỡ ký ức của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
Nhưng Bàn Đại Hải tìm kiếm một hồi, nó lại phát hiện có điều không đúng.
- Những mảnh vỡ ký ức này quá rải rác.
Bàn Đại Hải nhíu mày.
Ký ức này căn bản không hoàn chỉnh. Quan trong nhất là việc ngươi là kẻ địch cả đời của ta, nhưng lại không có bao nhiêu ký ức liên quan tới ta!!!
Trong lòng Bàn Đại Hải điên cuồng phỉ nhổ.
Cho dù là ký ức liên quan tới thần khí của ta cũng nhiều hơn ta!
Bàn Đại Hải cười lạnh:
- Ký ức của nó không hoàn chỉnh, cho dù thật sự sống lại cũng không chắc còn có thể là nó nữa.
Thần cách của nó đã tan vỡ, thần hồn tan biến.
Cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ thật ra đã tự đản sinh ra ý thức.
Có liên quan đến Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ, nhưng không phải là nó.
- Đầu óc nó sẽ không trống rỗng chứ.
Bàn Đại Hải kinh ngạc không hiểu.
Vì sao mình có cảm giác đi dạo lâu như vậy vẫn không phát hiện ra trong cái đầu này có cái gì, cái đầu này nhất định là trống rỗng rồi.
Vẻ mặt Bàn Đại Hải không tốt, hơi lắc người, cơ thể lập tức lớn lên gấp mấy chục lần, trong nháy mắt lại hóa thành một cự thú biển sâu dữ tợn bơi qua lại ở trong đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
Không bao lâu, nó đã nhìn thấy một thứ giống như mây nấm màu trắng, phía trên còn có một ít sương mù màu trắng tập trung thành hình côn trùng đang phô trương thanh thế với Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải đâu thể quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng lớn cắn tới!
...
Cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ đang giằng co với A Ngốc đột nhiên run lên, giống như động kinh điên cuồng lắc lư.
A Ngốc thừa cơ xông lên đánh ra một chưởng. Trong lòng bàn tay nắm lấy Ám Diễm vỗ vào chỗ mũi bị cắn đứt của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ, giống như một cái bàn ủi ấn lên trên vết thương.
Theo một tiếng kêu thảm thiết chấn động trời cao, đầu lâu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ ra sức giãy giụa,
A Ngốc bị đánh bay, cái đầu giống như một quả bóng cao su đập loạn ở trong mê cung, rất nhiều bức tường bị đập đổ và sụp xuống, đá nát thành bột. Nó điên cuồng lần cuối cùng trước khi chết.
Sau khi giằng co tròn nửa giờ, cuối cùng nó mới dừng lại.
Vô Tận Luân Hồi Mê Cung giằng co với Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha phát hiện ra đầu lâu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ đã dừng giãy giụa, lập tức bỏ chạy không hề do dự.
- Chạy đi đâu?
Cao Bằng sớm đã có sự chuẩn bị, làm sao có thể để cho chiến lợi phẩm chạy trốn được.
Hắn búng tay một cái triệu hồi ra A Xuẩn.
- Không gian bạo loạn!
A Xuẩn dùng hết sức lực thi triển ra không gian bạo loạn. Vùng không gian phía trước lập tức phát sinh biến hóa khủng khiếp, không trung chấn động, không gian trùng trùng điệp điệp phát sinh vặn vẹo.
Vô Tận Luân Hồi Mê Cung phóng ra ánh sáng màu vàng, sau đó dần dần mơ hồ, muốn biến mất ở trong không khí.
Không gian bạo loạn phát ra từng tầng sóng cuộn sôi trào.
Khi thấy Vô Tận Luân Hồi Mê Cung sắp biến mất, trong phút chốc lại bị một sóng không gian đẩy ngược lại...
Chờ sau khi nó bị đẩy trở về đã nhìn thấy một bộ xương khô, một con cá mè hoa và một bộ niềng răng đứng thành hình tam giác bao vây nó.
Vô Tận Luân Hồi Mê Cung:
- ? ? ?
- Chạy à? Ngươi muốn chạy đi đâu?
Bàn Đại Hải cười một cách kỳ quái.
Cuối cùng, trận chiến đấu này đã kết thúc, đầu lâu Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ vẫn không nhúc nhích, mặt úp xuống mặt đất.
Vô Tận Luân Hồi Mê Cung bị niềng răng cắn chặt.
Dưới chân đã hóa thành một đống đổ nát thê lương, phía xa còn không ngừng có dòng lũ nguyên tố bạo loạn.
Vốn các loại nguyên tố này đều là do Vô Tận Luân Hồi Mê Cung hấp thu, sau đó ngưng tụ ra "cạm bẫy", bây giờ cạm bẫy đã bị phá hỏng, chỉ còn lại có những lực lượng nguyên tố không bị ràng buộc lang thang ở trong không khí. Những nguyên tố chi lực này không hợp nhau, cuối cùng chúng sẽ phát sinh "phản ứng" mãnh liệt, mãi đến khi hoàn toàn tiêu tan ở trong không khí mới thôi.
Phía xa hơn vẫn có quái vật thỉnh thoảng gào thét.
Tuy nhiên âm thanh này đang xa dần. Khi chúng phát hiện nơi này phát sinh chiến đấu, chúng có ý thức tránh đi.
- Chúng ta... làm vậy coi như là giết thần sao?
Bây giờ Cao Bằng còn có chút hoảng hốt.
Bàn Đại Hải, A Ngốc cộng thêm một thanh thần khí lại có thể giết thần như thế.
- Phì.
Bàn Đại Hải không nhịn được cười.
- Cao Bằng, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như đây cũng tính là thần, vậy thần cũng quá không đáng tiền. Nó không có thần hồn, cơ thể thần không hoàn chỉnh, hơn nữa còn bị tổn hại nghiêm trọng, cũng không có thần cách. Nhiều nhất cũng chỉ là một sinh vật có thần tính thôi.
- Sinh vật thần tính?
Cao Bằng thì thào tự nói.
- Đúng vậy, sinh vật thần tính chính là thi thể thần không trọn vẹn đã xuất hiện linh trí, sau đó biến thành quái vật, sinh vật thần tính cũng có mạnh có yếu. Yếu thì chỉ là Đế cấp, mạnh có thể so sánh với thần linh. Sinh vật thần tính mạnh hay yếu có liên quan tới thực lực của nó khi còn sống và mức độ hoàn hảo của tàn thi.
- Lần này chúng ta phải chia của công bằng.
Cao Bằng bắt đầu chia đồ:
- Chiến lợi phẩm của chúng ta có tàn thi của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ và một cái Vô Tận Luân Hồi Mê Cung.
- Đúng rồi, A Ngốc ngươi chọn trước đi.
Bàn Đại Hải hào phóng nói.
A Ngốc do dự nhìn một hồi, cuối cùng lựa chọn tàn thi của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ.
Thần khí không có nhiều lực hấp dẫn với nó, nó cũng không thích loại thần khí này, nếu như là liêm đao hoặc trường kiếm thì có lẽ nó còn có thể động lòng. Nhưng mê cung này... vẫn là thôi đi.
- Ôi, mắt quan sát của ngươi đúng là tốt đấy, chọn đúng một món bảo bối đáng giá nhất.
Bàn Đại Hải thở dài, dáng vẻ như muốn nói ngươi kiếm lời lớn rồi.
Bàn Đại Hải nói xong thì giống như kẻ trộm thò vây cá muốn lấy đi Vô Tận Luân Hồi Mê Cung.
Một bàn tay to lớn, thuần hậu đặt ở trên vây cá của Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt thành thật, đôn hậu, lương thiện của Cao Bằng.
- Ngươi làm gì thế?
- A Ngốc chọn xong, còn lại chính là của ta mà.
Cao Bằng đương nhiên nói.
Bàn Đại Hải im lặng một lát, đau trứng nói
- Ngươi làm cái gì...
- Ta và A Ngốc hợp thể, ta cũng tham dự vào trận chiến đấu này.
Cao Bằng đương nhiên nói.
- Ngươi...
Bàn Đại Hải khiếp sự trước sự vô sỉ của Cao Bằng. Hắn đã một lần nữa đổi mới nhận thức và giới hạn chịu đựng của nó.
Tại sao có người không biết xấu hổ như vậy chứ! ?
- Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cầm thứ thuộc về ngươi.
- Thứ thuộc về ta... là thứ gì chứ?
Bàn Đại Hải buồn bực.
- Ngươi thu được sự thỏa mãn và hạnh phúc khi báo được thù, đạo tâm thông suốt khi tự tay giải quyết kẻ thù.
Bàn Đại Hải:
- ...
Đạo tâm của Bàn gia ta bây giờ không ổn, ta muốn cắn ngươi một phát!
Cao Bằng, ngươi chính là tâm ma của ta.
Cao Bằng nhặt Vô Tận Luân Hồi Mê Cung lên, bản thể mê cung màu vàng không lớn, đại khái cũng chỉ bằng một khối rubic. Khi cầm lên vô cùng nhẹ giống như hoàn toàn không có trọng lượng, mang theo cảm giác thô ráp của từng hạt kim loại tròn.
- Đại Hải, làm thế nào để thần khí này nhận chủ vậy.
Cao Bằng ngắm nhìn một hồi vẫn không biết phải làm sao.
Bàn Đại Hải:
- Ha ha.
Cao Bằng suy nghĩ một lát liền lấy ra tế đàn Đại Thiết Cát rồi hỏi Hắc Oa:
- Ngươi biết thần khí này nhận chủ thế nào không?
Hắc Oa nhìn thấy thần khí trong tay Cao Bằng, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Ngươi cho ta phân giải nó, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Cao Bằng thở dài:
- Tại sao cả đám đều không đáng tin cậy như vậy?
-------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận