Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 243: Kinh Lôi

Chương 243: Kinh Lôi
Trước màn hình máy vi tính, ý cười nhàn nhã đông cứng trên mặt Hàn Viễn Minh.
Giống y hệt con của ông ta là Hàn Lôi, trên mặt cũng cứng ngắc như vậy, không hổ là cha con ruột thịt.
Hàn Viễn Minh từng xem qua tài liệu về Cao Bằng, tự nhiên cũng thấy qua ảnh chụp của Cao Bằng, bởi vậy vừa nhìn đã nhận ra Cao Bằng.
Con của mình đã đoạt được danh ngạch từ trong tay Cao Bằng, hôm đó Trương Tinh Tinh gọi điện thoại cho ông ta nói mọi việc đã được giải quyết, bởi vậy Hàn Viễn Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã giải quyết vậy thì cũng không cần tốn công tốn sức như vậy, tận đáy lòng ông ta cũng đánh cho Cao Bằng một cái nhãn thức thời.
Đương nhiên, ông ta chỉ là có ấn tượng mà thôi, nếu như nói đã thực sự khắc sâu trong ký ức thì cũng quá mức không thực tế. Dù sao ông ta cũng là thị trưởng khu căn cứ Kim Lăng, một đại nhân vật cao cao tại thượng, nếu như bất kỳ con chó con mèo nào cũng được ông ta khắc sâu trong trí nhớ vậy thì chẳng phải ông ta sẽ quá mệt mỏi sao?
Nhưng. . . Nhưng chẳng phải tên nhóc đó rất thức thời chủ động từ bỏ cuộc thi rồi à?
Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trên sàn thi đấu, hơn nữa còn lấy thân phận trọng tài?
Hàn Viễn Minh không ngu ngốc, nếu như ông ta là một kẻ đần thì sẽ không trèo lên nổi vị trí này.
Có thể đảm nhiệm trọng tài ngoại trừ thực lực ra thì thứ quan trọng hơn hết chính là phải có bối cảnh, một cô nhi không có chút bối cảnh nào làm sao có thể. . .
Hàn Viễn Minh hít sâu một hơi, có lẽ ngay từ đầu tư liệu được điều tra được đã hoàn toàn sai, Cao Bằng này có tâm cơ thật sâu, đã lừa gạt tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là con trai của mình đang thi đấu, khó có thể đảm bảo Cao Bằng sẽ không âm thầm chơi trò ngáng chân với tiểu Lôi.
Tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại, Hàn Viễn Minh trầm giọng nói,
- Giúp tôi liên hệ Trần chủ quản của Liên minh Ngự Sử.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
- Hàn thị trưởng.
Bên kia truyền đến một giọng nữ thành thục.
- Trần chủ quản, cô có thể giúp tôi liên hệ với Cao Bằng được không?
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền ra một tiếng cười nhạo,
- Cao tiên sinh đang đảm nhiệm chức vụ trọng tài trong trận đấu, nếu không chờ sau khi trận đấu kết thúc ông lại tìm Cao tiên sinh nhé?
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, chỉ để lại một chuỗi âm thanh báo bận thật dài. Hàn Viễn Minh đập mạnh điện thoại xuống bàn, sắc mặt âm trầm như nước.
. . .
Cao Bằng bước lên lôi đài đứng chính giữa hai gã tuyển thủ, thần sắc trên mặt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn không ra mừng giận gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Lôi một cái. Người nhìn vô ý, người bị nhìn hữu tâm, Hàn Lôi chỉ cảm thấy ánh mắt Cao Bằng khi nhìn về phía mình có một chút thâm ý đặc biệt.
Lúc này trong lòng Hàn Lôi rất thấp thỏm, làm sao bây giờ, trọng tài lại là Cao Bằng, hắn có thể nhằm vào mình hay không, ánh mắt vừa rồi có phải đang cảnh cáo mình hay không? Bây giờ mình nên làm như thế nào. . .
Lucas không quen biết Cao Bằng, nhưng hắn đã bị tướng mạo trẻ trung của Cao Bằng làm cho hết sức ngạc nhiên. Ở trong mắt người nước ngoài, tướng mạo của người châu Á đa số đều có vẻ trẻ hơn so với tuổi, lại thêm tuổi tác Cao Bằng vốn dĩ không lớn, khoảnh khắc Lucas nhìn thấy Cao Bằng thậm chí còn cho rằng Cao Bằng chính là một học sinh cấp ba còn đang vị thành niên.
- Ốc đức cát ma.
Trong miệng Lucas phun ra một câu tiếng Trung đầy trúc trắc.
Trên khán đài, có không ít khán giả hăng hái nhất thời kinh ngạc, đây là trọng tài?
Mặc dù là trọng tài trẻ tuổi nhất, nhưng cũng quá mức trẻ tuổi rồi!
Ngươi nói đây là tuyển thủ dự thi chúng ta cũng tin.
Gần ghế khán giả ở phía đông khán đài, đoàn tiếp ứng hội học sinh đại học Du Châu, vài học sinh trong đó còn cầm bảng giơ lên, trên đó viết nào là 'Quân Mạc Y cố lên!', rồi 'Ngô Kiếm Vũ cố lên, ngươi là béo nhất!' đủ các loại cách nói.
- Kia. . . kia là Cao Bằng?
Một người trong đó bật thốt, giọng nói còn có chút cà lăm.
- Tên có thể giống nhau nhưng mặt mũi sao có thể cũng giống nhau được chứ!
Một tên đàn anh đại học năm hai miễn cưỡng tươi cười.
Hắn đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước bọn họ còn đang thảo luận với nhau những lời đại loại như nếu Cao Bằng đã bỏ thi đấu còn tới đế đô có phải cảm thấy hối hận rồi không, không khỏi ngượng chín mặt. Còn may không bị Cao Bằng nghe thấy, nếu không thì thật là quá mức mất mặt rồi.
Mà kinh hãi nhất chính là đám tuyển thủ hạt giống khu Hoa Hạ, tin tức Cao Bằng bỏ thi đấu bọn họ ai nấy cũng đều biết, nhưng đều chưa từng có quan tâm quá nhiều. Dù sao thứ tự Cao Bằng cũng không cao, thậm chí ngay cả năm vị trí đầu đều không thể vào, cho nên có bỏ thi hay không đối với họ cũng không liên quan gì, chỉ là đề tài nói chuyện sau bữa cơm mà thôi.
Kết quả một người đã bỏ thi đấu đột nhiên chạy lên trên sân làm trọng tài? Tuyển thủ hạt giống khu Hoa Hạ là ba vị trí đầu vòng thi đấu thứ hai đều một bộ thần sắc như chó, tên thứ mười một bỏ thi đấu rồi chạy tới làm trọng tài, chúng ta là top 3 vậy mà chỉ có thể làm tuyển thủ.
Cao Bằng lắc đầu, điều chỉnh tai nghe đặt cạnh môi rồi nhàn nhạt nói:
- Yên tĩnh! Tôi không hề đi nhầm sân thi đấu, tôi thật sự là một trong những trọng tài của giải đấu lần này, năm nay tôi thật sự chỉ có. . . mười tám tuổi.
Cao Bằng nhếch miệng lên, giọng nói bình tĩnh, nhưng lại như một tiếng sét nổ tung toàn bộ hiện trường.
Trước tivi, Kỷ Hàn Vũ cười ha ha,
- Đây mới là bộ dáng cháu ngoại Kỷ Hàn Vũ ta nên có!
Ký túc xá nữ sinh đại học Du Châu, Từ Thanh Chỉ dụi dụi mắt một cái,
- Oh my god, sao ông chủ lại chạy đến hiện trường thi đấu làm trọng tài vậy chứ? Quả thật không chịu làm chuyện đàng hoàng gì hết!
Khán giả ở hiện trường đầu tiên là kinh ngạc vì tuổi tác của Cao Bằng, nhưng theo đó chính là hoài nghi mãnh liệt, chỉ có mười tám tuổi thôi sao? Yêu cầu ký kết huyết khế thấp nhất chính là mười tám, nhỏ tuổi như vậy có thể đảm nhiệm được chức vụ trọng tài này sao, lại còn ở trong một giải đấu lớn như vậy nữa. Toàn trường lập tức xôn xao, rất nhiều người dồn dập kêu gào cho rằng bên trong chắc có việc đen tối gì đó.
Sắc mặt Cao Bằng không hề thay đổi, vẫy tay một cái, A Ngốc vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng Cao Bằng như vật bày trí đột nhiên bước lên một bước, nhấc lên một góc áo choàng đen rộng rãi, sâu trong yết hầu truyền ra một tiếng rống trầm thấp.
Tay phải giơ lên cao, quyền phong xé nát áo choàng lộ ra cốt quyền đen kịt, chân phải như đại bác trùng thiên nâng lên rồi mạnh mẽ giẫm xuống mặt đất. Mặt đất run lên, một quầng sáng cấp Lĩnh chủ màu trắng lấy bàn chân làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng!
Lĩnh chủ!
Khí thế mãnh liệt tràn ngập khắp đấu trường, oai phong mạnh mẽ, toàn trường đột nhiên không tiếng động.
Không một ai lại dám can đảm chất vấn tính công bằng của giải đấu nữa.
Ngự thú cấp Lĩnh chủ, chính là chứng minh tốt nhất.
Những người không ngừng kêu gào có chuyện đen tối bên trong cũng bị hung hăng tát cho một bạt tai, mặt mũi bầm dập, không còn dám phản bác.
Cảm xúc của những tuyển thủ dự thi của các quốc gia đang theo dõi trận đấu trong phòng chờ nhấp nhô trầm bổng như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đợi lúc nhìn thấy quầng sáng cấp Lĩnh chủ của A Ngốc thì rất nhiều tuyển thủ dự thi của nước ngoài dường như đã trút được gánh nặng,
- Còn tốt còn tốt, cái tên đó chỉ là trọng tài mà không phải tuyển thủ dự thi, tôi thật chẳng muốn chiến đấu với cái tên đó chút nào.
- Quá kinh khủng, mười tám tuổi đã có được ngự thú cấp Lĩnh chủ rồi, cái tên này có phải đã bật hack hay không?
Có người kinh ngạc thốt lên.
Hàn Lôi cảm thấy khó chịu nhất. A Ngốc là Lĩnh chủ hệ Vong Linh, trong khi ngự thú của hắn lại là một con ngự thú hệ Vong Linh chỉ có cấp bậc Thủ lĩnh.
Vừa rồi sau khi A Ngốc phóng thích khí thế, Bạch Cốt Tê Ngưu của hắn như thể nhìn thấy thiên địch vậy, linh hồn rung động rất lớn, cứ run lên bần bật.
Nếu như ở thời điểm tranh tài Cao Bằng muốn làm chút động tác nhỏ nào đó thì quả thực hết sức dễ dàng, chỉ cần bảo ngự thú cấp Lĩnh chủ của hắn lặng lẽ phóng thích một chút khí tức là có thể làm cho trạng thái ngự thú của mình giảm lớn.
- Quy tắc thi đấu, giới hạn trong sân đấu, không thể vượt qua đấu trường, đồng thời không giới hạn phương thức chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu. Nghiêm cấm chủ động công kích tuyển thủ phe địch, khi ngự thú một bên mất đi năng lực chiến đấu hoặc chủ động đầu hàng thì sẽ kết thúc.
Cao Bằng lặp lại quy tắc thi đấu một lần, sau đó bảo A Ngốc lui ra phía sau đến sát biên giới đấu trường, thoáng nhìn qua thời gian, từ tốn nói,
- Trận đấu đầu tiên của vòng thứ nhất, hiện tại bắt đầu!
Lời nói không có cái mao bệnh gì, rất bình thường.
Nhưng phối hợp với bề ngoài non nớt của Cao Bằng, lại có vẻ rất kỳ quái.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận