Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 418: Kim Phong Sa Khâu Minh Đà

Chương 418: Kim Phong Sa Khâu Minh Đà
Ngoài mặt thì chẳng thèm quan tâm, nhưng thực tế lại cẩn thận hơn tất cả mọi người.
- Năm nay đánh giá giáo viên ưu tú, để một suất cho Quan lão sư.
Cao Bằng dặn dò phó hiệu trưởng. Hắn sợ mình bận rộn quên mất nên phải nhắc sớm một chút.
Phó hiệu trưởng gật đầu, cũng không hỏi vì sao, chỉ cần làm theo ý hiệu trưởng là được.
Dường như chú ý tới Cao Bằng, tượng đồng Quan Công cúi đầu xuống lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục ngẩng đầu.
Hoành đao lập mã, sắc mặt cao ngạo.
Hắn đi vào trong trường, khuôn viên đã được xanh hóa không ít, tiếng đọc sách vang vọng quanh quẩn trong sân trường.
- Kết quả kiểm tra lần trước thế nào?
- Hiệu trưởng, đây là tổng hợp kết quả thi tháng trước. Thứ tự lần này không quá lý tưởng nhưng thường ngày các học sinh vẫn rất cố gắng khắc khổ, bọn họ hy vọng có thể rửa sạch nhục nhã trong lần thi tháng sau.
Phó hiệu trưởng vội đưa một bảng biểu bằng giấy a4 tới, dường như đã chuẩn bị từ trước.
Cao Bằng nhận lấy tờ giấy, phía trên cùng là một bảng biểu.
Trên đó là những người đạt sáu trăm năm mươi điểm trở lên, còn sáu trăm đến sáu trăm năm mươi được ghi ở bảng giữa, bên trong còn ghi số lượng học sinh chuyên khoa.
Bên dưới là thứ tự liên thi. Lần này xếp hạng cuối cũng nằm trong dự liệu của Cao Bằng.
Dù sao thì trường của mình cũng chỉ mới thành lập, có rất nhiều học sinh vốn cũng không phải xuất sắc, hơn nữa còn có một vài học sinh còn không có phần căn bản. Những học sinh này dù cực kỳ cố gắng khắc khổ nhưng cũng không thể bù lại ngay được.
- Ừ, chỉ cần bọn họ cố hết sức là được rồi. Lần sau tiến bộ hơn lần trước mới là thu hoạch lớn nhất.
- Hiệu trưởng nói đúng.
- Hiệu trưởng cao kiến!
- Tôi hiểu, vẫn là hiệu trưởng nói có đạo lý nhất!
Một đám người dồn dập lên tiếng hùa theo.
Cao Bằng im lặng, sau đó lắc đầu:
- Không nên tạo áp lực quá lớn cho bọn chúng.
Trầm ngâm một lát, Cao Bằng lại nói:
- Thực ra tôi để trường chúng ta gia nhập liên minh chỉ vì hy vọng có thể học được kinh nghiệm dạy học và phương pháp tạo không khí kích thích học sinh học tập, chứ không nói nhất định phải chiếm được hạng nhất. Tôi không hy vọng có thể bồi dưỡng được nhân tài có tính tổng hợp, mà là nhân tài chuyên ngành!
Dự định ban đầu khi thành lập Thiên Các Học Phủ là vì không ngừng bồi dưỡng nhân tài cho tập đoàn Nam Thiên, trở thành kho nhân tài tương lai cho tập đoàn.
Cao Bằng thừa nhận mình có tư tâm, thị sát một lượt ở trường học, đến giữa trưa mới rời đi.
Khi qua cửa lớn, hắn thấy một nữ sinh mặc áo ca rô quần jeans đang cắm mấy nén hương vào đỉnh đồng, đồng thời nhỏ giọng thì thầm gì đó với tượng đồng Quan Công.
- Đó là nữ sinh được Quan lão sư cứu sao?
Cao Bằng nheo mắt lại.
- Vâng, hiệu trưởng Cao ngài biết sao?
- Đoán được.
Dường như nhìn thấy thứ gì đó hay ho, hắn cười nhạt một tiếng rồi quay người rời đi.

Trong phế tích thành thị ở thế giới Hắc Vụ gần vết nứt không gian của khu Lusaka, mấy người da đen đi cùng nhau vừa cười vừa nói.
Sau lưng họ là ngự thú của từng người.
Phế tích thành thị này trên cơ bản đã bị thăm dò sạch sẽ, chỉ có cực kỳ ít địa phương bị bỏ sót.
Nhưng dù có bỏ sót cũng không có cái gì tốt cả, những người này chỉ đang ôm một tia hy vọng tầm bảo nên mới đi thăm dò.
- Cái gian phòng này mới được phát hiện trong địa lao, không có thứ gì đáng tiền hết, nhưng mà phòng ngự rất chắc chắn, mất bao công sức mới mở ra được.
- Ha ha, lão đại, bên trong có bảo vật gì đáng tiền không?
Một người da đen có vóc dáng hơi thấp đứng sau hỏi.
Đi vào bên trong, đây là một gian phòng rất lớn, cùng loại với phòng giam.
Rào chắn không biết làm bằng gỗ gì mà bỏ hoang mấy chục năm vẫn cứng rắn như mới, không có mối mọt.
Những người này lật lật nhặt nhặt đồ vật trong phòng, mở từng ngăn kéo.
Chẳng có thứ gì có ích, chỉ có một ít tạp vật và đồ dùng hàng ngày.
Đây là một cái cửa sắt màu đen, nổi bật giữa một đám cửa gỗ.
Mặt ngoài cửa sắt dùng thuốc màu viết một chữ X lớn màu đỏ. Đại khái có ý cảnh cáo, để người ta không nên mở ra.
Người đầu tiên thấy vật này gật gật đầu. Đã viết là nguy hiểm thì chúng ta cũng không cần động vào!
Một lát sau, người da đen đi đầu cũng chú ý đến cửa sắt.
- Lão đại, trên cánh cửa này có cảnh cáo, chúng ta có nên lui….
Hắn còn chưa dứt lời, người dẫn đầu đã quay lại trừng mắt một cái:
- Thành phố này đã hoang phế lâu như vậy rồi, dù có là ma quỷ thì chỉ sợ cũng đã chết đói!
Dứt lời, hắn đẩy cửa sắt ra.
Cửa sắt cạch một tiếng bị thô bạo đẩy ra.
Bên trong phòng giam là một con cự mãng màu đen đang lẳng lặng nằm đó, lân giáp đen kịt băng lãnh. Máu thịt khô quắt, tựa như chỉ còn dư lại một tầng da xếp trên mặt đất, xương đầu cứng rắn chống đỡ cái đầu ngẩng lên cao.
Không rõ gian phòng lớn chừng nào, nhưng toàn thân con cự mãng bị bị bao phủ trong bóng đen, chỉ có chút tia sáng mỏng manh từ ngoài cửa rọi vào bên trong.
- …
Mấy người da đen há hốc miệng, sau đó yên lặng ngậm lại, chỉ sợ quấy rầy đến con quái vật này.
Cẩn thận từng li từng tí khép cánh cửa sắt lại, rón rén khỏi nơi này.
Cẩn thận nhấc chân tránh khỏi những lon nước bình không trên mặt đất và cái ghế ngăn trước mặt. Một người da đen treo áo trên đinh móc xoay người lặng lẽ lấy ra.
Ngày thứ hai, một tin tức được lan truyền khắp khu căn cứ Lusaka.
Có người phát hiện một con quái vật trong tầng hầm của khu di tích.

Kế hoạch ban đầu của Cao Bằng là trở về chỉnh đốn một lượt, sau đó dẫn theo Tịch Sư đi lên phía bắc giúp nó nhanh chóng tấn cấp.
Nhưng biểu muội đến đã làm rối kế hoạch của hắn. Hắn quyết định đi gặp cô biểu muội hiếm mới thấy mặt này rồi mới đi Bắc Cực, dù sao cũng chỉ muộn có hai ngày thôi.
Hai ngày sau, hắn tới sân bay đón biểu muội họ hàng xa Trần Khải Luân.
Nghe tên thì giống con trai, nhưng mà cô nàng này là con gái hàng thật giá thật, chỉ có tính cách đôi khi giống như con trai mà thôi.
Sau lưng Trần Khải Luân là một con lạc đà màu vàng cao hai mét. Lạc đà hơi nhát gan, nó nhắm mắt theo sát sau lưng chủ nhân.
Tiểu Hoàng đi ở phía sau Cao Bằng, khinh thường nhìn tên nhân loại yếu ớt này. Thật sự là quá yếu! Nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, mặt mũi đầy cao ngạo!
Thấy Tiểu Hoàng nhổ nước bọt, Trần Khải Luân biến sắc, muốn ngăn cản cái gì đó nhưng vẫn chậm một bước.
Con lạc đà màu vàng sau lưng cô nàng ban đầu rất nhát gan, nhưng khi nhìn thấy có kẻ nhổ nước bọt trước mặt mình, trong nháy mắt liền xù lông.
Nước quý giá như vậy mà có kẻ dám lãng phí!
Con lạc đà nhỏ màu vàng duỗi cổ trừng mắt, cổ họng ùng ục ùng ục. Sau đó nó há miệng, nước bọt phô thiên cái địa bay về phía Tiểu Hoàng, liên đới cả Cao Bằng cũng nằm trong phạm vi tấn công.
【Tên quái vật】: Kim Phong Sa Khâu Minh Đà
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 32 (cấp Thủ Lĩnh)
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Hoàn mỹ
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Sa/ Hệ Thổ
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Kim Phong Sa Khâu Minh Đà sống ở sa mạc, tính cách ôn hoà, sức chịu đựng rất tốt, cực kỳ quý nguồn nước. Nó coi nước là một tài nguyên vô cùng quý giá, tất cả hành vi lãng phí nước đều sẽ bị nó trừng phạt. Kim Phong Sa Khâu Minh Đà phẫn nộ sẽ phun nước bọt vào kẻ nó ghét.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận