Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 271: Phát Hiện

Chương 271: Phát Hiện
Đường nhỏ...
Lão Hoàng nhìn mẫu chu mà mình đang cưỡi… phải đi đường nhỏ kiểu gì?
Tuy rằng thể tích của mẫu chu rất lớn, nhưng mà độ cao thực tế không đến mười mét, có lẽ chỉ chỉ khoảng bảy tám mét là cùng.
Ở bình nguyên thì nó cũng coi như cao, nhưng ở nơi rừng rậm nguyên thuỷ này thì lại không tính là cao.
Đại thụ cao hơn mười mét chỗ nào cũng có.
Nếu không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện ra có một con mẫu chu đang di chuyển trong đó.
Mười phút sau, Cao Bằng nghe thấy giọng nói của Tiểu Diễm.
- Cao Bằng, ta nhìn thấy rồi… Nhiều lắm, nhiều lắm!
- Cái gì nhiều lắm?
- Rất nhiều núi!
Cao Bằng im lặng. Núi thì có gì kỳ lạ chứ, không phải chính bản thân cũng đang dẫm chân trên núi sao, xung quanh tất cả đều là núi đó!
Ở Du Châu này không có núi mới kỳ lạ.
- Không phải, là rất nhiều Sơn Linh!
Trong lòng Cao Bằng siết chặt lại. Phía trước có rất nhiều Sơn Linh, vậy thì rất có thể người của Bạch Kim Chi Thủ cũng đang ở gần đây.
- Tiểu Diễm, tuyệt đối không thể để lộ ngươi là ngự thú. Bây giờ ngươi nhanh chóng giả vờ như một con quái vật hoang dã, cảm thấy được khí tức của rất nhiều Sơn Linh nên sợ hãi rơi từ trên trời xuống.
Tiểu Diễm ngây ra một lúc, sau đó nhìn về phía đám Sơn Linh ở cách đó không xa, hai cái cánh đập đập hai lần, ánh mắt tràn đầy sợ hãi rồi liều mạng bay ngược về phía sau.
Giống như một con diều bị đứt dây, Tiểu Diễm xoay xoay nghiêng nghiêng từ trên trời rơi xuống.
- Con chim một sừng này là ngự thú sao? Nếu là quái vật thì khi cảm giác được ở đây có nhiều khí tức của quái vật cấp Lĩnh Chủ như vậy chắc chắn sẽ không đến gần, nhưng con chim này lại dám bay đến gần như thế.
Trên một đỉnh núi cách đó không xa có một đoàn người đứng đó.
- Có thể đó là một con quái vật ngu ngốc!
Thiếu nữ tóc đỏ hồng nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Diễm:
- Mấy người không thấy cái tư thế nó ngã xuống không khác gì so với loại não không phát triển sao?
- Cũng đúng, chỉ có loại quái vật não không phát triển mới dám đến gần như vậy khi cảm nhận được khí tức của rất nhiều quái vật cấp Lĩnh Chủ.
Một thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh đồng cảm gật đầu.
Đương nhiên Tiểu Diễm không biết bản thân mình lúc vô tình đã bị đám người này xem như một con quái vật thiểu năng.
Người của Bạch Kim Chi Thủ đứng đó nhìn Sơn Linh tụ tập dưới chân, cảm thấy trong lòng có một cỗ nhiệt lưu dâng lên.
Một người cầm đầu cuồng nhiệt thì thào:
- Nhanh, nhanh lên!
Dưới chân hắn là một hố sâu, bốn phía hố sâu đều là núi cao dốc đứng.
Thật đúng với câu nói “vạn nhận cô tuyệt phá thiên sơn”, địa hình dưới đáy sơn cốc dốc đứng, nhất là phía dưới giống như một cái hồ lô bị bịt kín miệng.
Vô số Sơn Linh chen chúc nhốn nháo thành một đoàn giống như một nồi sủi cảo lớn.
Sương mù màu trắng tràn ngập trong núi, lan nhanh ra bên ngoài.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy từng con Sơn Linh ló đầu ra ngoài.
Từ phía xa vọng lại tiếng di chuyển trùng trùng điệp điệp. Từ trên trời nhìn xuống, bụi cuốn lên mù mịt, từng cây đại thụ bị đánh gãy rơi xuống chân núi, vô số Sơn Linh giống như tre già măng mọc lao đến.
Tựa như nơi này có thứ gì đó khiến chúng nó phải điên cuồng.
Dưới chân núi, Cao Bằng nghe thấy âm thanh di chuyển của Sơn Linh ở phía xa, nhíu mày nhìn về phía trước:
- Quả nhiên, đám người Bạch Kim Chi Thủ kia có thủ đoạn có thể hấp dẫn Sơn Linh. Nếu bọn họ dùng thủ đoạn này trong thành Du Châu…
Đột nhiên hắn hít sâu một hơi, chuyện đó quả thực không dám tưởng tượng.
Dưới chân núi, đám Sơn Linh điên cuồng chen chúc nhau. Bởi vì sương trắng quá dày đặc cho nên không thể thấy được tình huống cụ thể bên trong đó, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được bên trong cực kỳ hỗn loạn.
- Rống…..
Đột nhiên một con Sơn Linh phát ra tiếng rống, âm thanh kéo dài giống như một tiếng kèn lệnh quanh quẩn khắp rừng rậm.
Ầm ầm… Mặt đất rung chuyển kịch liệt, một con Sơn Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, từ trong những cái khe nham thạch đen kịt trên người nó chảy ra từng dòng chất lỏng màu đỏ giống như nham tương…
Từ dưới chân núi, một con côn trùng quái dị màu xám to cỡ bàn tay mở rộng hai cánh chậm rãi bay lên đỉnh núi, sau đó hạ xuống lưng người đàn ông tóc vàng.
Đột nhiên quần áo của người đàn ông tóc vàng đó rách tan, hai vòng kim quang phá nát phần áo sau lưng hắn, để lộ ra một con bọ cánh cứng màu vàng khổng lồ, vòng kim quang kia chính là đôi cánh của nó.
Bọ cánh cứng màu vàng khảm sâu vào lưng người đàn ông tóc vàng, từng chiếc móng vuốt sắc bén cắm sâu vào trong thịt, giác hút đâm vào xương sống, tựa như một con ký sinh trùng sống trên lưng hắn.
Há to miệng, con côn trùng màu xám quái dị kia bị nó một ngụm nuốt vào trong bụng, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía rồi mới thu cánh lại tiếp tục ngủ say.
Một người khác lấy áo khoác đen từ trong túi phủ lên người hắn.
- Không ngờ lại có một đám côn trùng nhỏ.
Sắc mặt người đàn ông tóc vàng trầm xuống, quay đầu về phương hướng đám người Cao Bằng.
- Suýt nữa đã bị mấy con côn trùng nhỏ này lừa gạt.
- Rống!
Một con cự thú màu lam sau lưng mọc cánh nhưng lại có hình dáng giống tinh tinh chậm rãi đi lên phía trước, nhe răng nanh dữ tợn ra hăm dọa, gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới.
Hít sâu một hơi, một đoàn lôi quang dày đặc chậm rãi ngưng tụ trong miệng cự thú này, từng tia hồ quang điện lóe lên ở biên giới lôi cầu, tạo ra một đường cong thật dài trong không khí.
Ầm!
Kinh lôi như thác nước.
Lôi quang lấp lánh ầm ầm nổ vang giữa bầu trời.
Tiểu Diễm vừa mới trốn vào trong rừng để tìm Cao Bằng thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ ác ý đậm đặc khóa chặt lấy mình từ trên đỉnh núi phía xa.
Không tốt!
Đột nhiên lông vũ toàn thân Tiểu Diễm xù lên như một cục bông, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm về phía đỉnh núi. Xuyên qua cành lá rậm rạp, nó mơ hồ nhìn thấy một đoàn ánh sáng màu lam từ phía đỉnh núi nổ bắn đến!
- Lệ!
Tất cả lông vũ trên người Tiểu Diễm nổ bắn ra, thoát ly khỏi làn da. Sau đó, từng ngọn lửa đỏ rực bay ra khỏi thân thể nó. Vì đã mất quá nhiều lông vũ nên lúc này cả người Tiểu Diễm đều đang chảy máu.
Tất cả lông vũ bên ngoài thân đều bắn ra.
Vô số lông vũ màu trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh, còn có chút ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt bay trong không khí, cuối cùng kết hợp với nhau tạo thành một tấm lá chắn thật dày.
Một khắc sau.
Nổ tung!
Ngọn lửa cuồng bạo xé nát hư không, đốt trụi lá cây, trong phạm vi mấy chục mét xung quanh, cây cối đều bị nguồn sức mạnh này xé tan tành.
Gần như cùng lúc với tiếng nổ, một đoàn lôi quang dùng thế lôi đình vạn quân từ trên trời giáng xuống. Một lôi một hỏa, cả vùng này bị đốt thành lôi hỏa địa ngục.
A Ngốc bước lên một bước, trong nháy mắt đã ôm chặt lấy Cao Bằng bảo vệ ở sau lưng.
Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu hét lên một tiếng, theo bản năng bỏ chạy về phía sau.
Hoàng Á phản ứng rất nhanh:
- Lá Chắn Nguyên Tố!
Một lượng lớn sức mạnh thổ nguyên tố trong người Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu bị rút ra ngoài, sau đó hình thành nên một chiếc vòng bảo hộ màu vàng đất bao quanh người hắn.
Sóng xung kích đánh tới làm cho vòng bảo vệ màu vàng đất của Hoàng Á chấn động, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại không bị phá vỡ.
Tới khi sóng xung kích ập tới Tiểu Hoàng mới phản ứng được, ngơ ngác ngốc nghếch ngẩng đầu lên, ngay sau đó cả người trong nháy mắt bị thổi bay đập vào một thân cây. Bên ngoài thân hiện lên một đoàn tử quang, thể tích của nó bỗng tăng vọt gấp đôi.
Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn thấy phía xa xa có một con hạc trụi lủi từ đầu đến chân…
Ồ? Sao con hạc kia lại nhìn quen quen….
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận