Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 722: Chủ Thầu Tiểu Hoàng

Chương 722: Chủ Thầu Tiểu Hoàng
- Ta cảm thấy Tiểu Hoàng làm việc là đáng yêu nhất.
Đại Tử lười nhác dựa vào một bên giống như một con cá ướp muối.
- Không nên xem thường Tiểu Hoàng, kỳ thật nó là một con vịt ưu tú nhất trong thôn chúng ta.
Tịch Sư soi mói.
Xa xa, tiếng la hét chém giết trong cuộc chiến bạo phát càng ngày càng nghiêm trọng, nơi này tựa như một chỗ thế ngoại đào nguyên đi lệch ra khỏi cuộc chiến tranh.
Phía xa chém giết, chỉ có một con vịt chăm chỉ đang hì hục đào đất.
Tiểu Hoàng lau lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán,
- Lão đại, ta cảm thấy nên dứt khoát triệu hoán A Ban đi ra ngoài, để A Ban sử dụng năng lực thao túng đại địa vận chuyển những khối đất này đi, như thế chẳng phải sẽ nhanh hơn nhiều sao.
- Nhanh hơn nhiều không?
Cao Bằng hỏi lại một câu.
- Chắc chắn nhanh hơn.
Tiểu Hoàng ngẩn người một chút, kiên định gật đầu.
- Ta không triệu hoán A Ban là vì ta có đạo lý riêng.
Cao Bằng nhàn nhạt nói.
- Đạo lý gì chứ?
- Tự mình từ từ suy nghĩ đi.
Cao Bằng nói xong liền quay lưng đi.
Tiểu Hoàng vừa suy ngẫm vừa đào đất, không ngừng từ từ động não.
Chẳng lẽ là do A Ban có thể tích quá lớn, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của người khác?
Nhất định là như vậy, hóa ra là như thế.
Theo thời gian của cuộc chiến gia tăng, phạm vi chiến trường bao phủ cũng không ngừng mở rộng.
Ban đầu, ngẫu nhiên có ác ma lẻ tẻ tới làm phiền bọn họ, sau đó dần dần ác ma xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có ngàn đầu ác ma tạo thành dòng lũ nhỏ trùng kích tới đây.
Đại Tử hít sâu một hơi, hai sợi râu trên đỉnh đầu rủ xuống, con mắt màu vàng kim tràn đầy lạnh lùng.
Kim quang nồng đậm từ trong cơ thể Đại Tử phun ra bên ngoài.
Hồ quang điện rậm rạp bành trướng tạo thành một vòng lôi võng bao phủ quanh thân thể.
Lôi hồ nổ nát vụn, xé rách không khí.
Phát ra tiếng nổ mạnh rậm rạp chằng chịt phảng phất tiếng pháo.
Đại Tử nâng móng vuốt lên.
Trong hư không ở trước mặt Đại Tử, từng sợi lôi đình bành trướng, dây dưa không ngớt.
Đại Tử nhớ đến trước đây xem qua tiểu thuyết huyền ảo, bên trong một đoạn nào đó có viết, những đại năng kia đều ưa thích dùng một tay trấn áp địch nhân, như vậy vô cùng có phong cách.
Một cái cự trảo lôi đình bỗng nhiên ngưng tụ trong hư không.
Ầm ầm.
Cự trảo xé rách không khí, đám ác ma bị lôi đình bao phủ giam cầm trở nên nhốn nháo, mảnh khu vực đó hóa thành một phiến lôi đình địa ngục.
Đợi đến khi lôi đình tiêu tán, tất cả ác ma bên trong đều hôi phi yên diệt, chỉ còn lại một cái hố lớn, trong không khí lưu lại mùi cháy khét lẹt.
Đại Tử đứng thẳng người lên, hai cái chân trước chắp ở sau lưng, thần sắc kiêu căng,
- Sau này, các ngươi hãy gọi ta là Tử Đế.
Đứng được một lúc, phát hiện không có người nào a dua tâng bốc nó, nhất thời gương mặt Đại Tử có chút không nhịn được,
- Các ngươi nói một câu khủng bố như vậy cũng được mà.
Trầm mặc hai giây, A Xuẩn nâng lên hai cái xúc tu vỗ tay bộp bộp bộp,
- Mọi người chú ý, mọi người chú ý! Đại Tử nói nó khủng bố như vậy, Đại Tử nói nó khủng bố như vậy.
Đại Tử: ???
- Rống!
Ma diễm ngập trời, một đầu Thâm Uyên Ma Long phát giác được động tĩnh ở bên này, vung vẩy đôi cánh hàng lâm!
Đến bây giờ cũng đã giết đến đỏ mắt, ai cũng sẽ không cân nhắc quá nhiều, dù sao chỗ nào có kẻ địch thì nhằm về phía đó.
Đặc biệt là thâm uyên ma vật vốn đã hỗn loạn này, nội tâm của bọn chúng tràn ngập hỗn loạn và ngu ngốc.
A Ngốc vươn tay bắt được một bên bìa sách trắng, ném về phía Thâm Uyên Ma Long.
Mặt ngoài Bạch Bì hiện lên một tầng ba động đặc biệt, Thâm Uyên Ma Long đột nhiên cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình bị lực lượng nào đó phong ấn lại.
Trước mắt tối sầm, một quyển sách phủ đầu vỗ vào trên mặt nó.
Mũi nứt ra, máu mũi tung tóe, quyển sách này còn cứng rắn hơn so với tấm thép.
- Rống rống!
Thâm Uyên Ma Long cực kỳ sợ hãi, nó phát hiện lực lượng bản thân chợt hạ xuống năm thành.
Tiểu Hoàng đảo con ngươi một vòng,
- Ngươi tới đây cho ta.
. . .
- Thế đạo gì thế này? Ta chính là một con rồng, Ma Long đến từ Thâm Uyên, ta không phải công nhân đào khoáng.
Thâm Uyên Ma Long gào khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt nước mũi.
Ba ~
Một đạo kim quang hiện lên.
Tiểu Hoàng đứng ở trên sườn núi, trong tay cầm theo một chuôi roi dài do kim khí ngưng tụ mà thành, quật vào trên lưng Thâm Uyên Ma Long.
Thâm Uyên Ma Long kêu thảm một tiếng, nơi bị roi quất trúng xuất hiện một vết thương ghê rợn, bốc lên khói đen.
- Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi, cười cái gì mà cười.
Tiểu Hoàng lại quất thêm một roi vào trên mặt một cái Ác Ma Bạo Quân ở bên cạnh. Ác Ma Bạo Quân kêu rên một tiếng, đáy mắt toát ra hung quang, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt Tiểu Hoàng một giây đồng hồ sau đó lại rủ xuống.
- Mọi người chú ý, hiện tại Tiểu Hoàng rất tức giận, hiện tại Tiểu Hoàng rất tức giận.
A Xuẩn vỗ xúc tu hô lớn.
Nói đến phát mệt, nó móc ra một bình nước hoa quả từ bên trong không gian chít, ừng ừng uống từng ngụm lớn.
Cao Bằng gãi gãi đầu, gia hỏa A Xuẩn này học được từ ai vậy.
Cùng lúc đó, ở bên trong khu cư trú của Giới Qua chiến Trường, một vài quái vật và nhân loại may mắn còn sống sót từ trên chiến trường tụ tập cùng một chỗ nói chuyện. Chuyện này đã trở thành một trong những phương thức tiêu khiển mang tính giải trí của bọn họ sau mỗi lần chiến tranh kết thúc.
- Các ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì không, ta thấy một con vịt đầy cơ bắp đứng ở trên sườn núi, cầm cây roi đốc thúc những tên ác ma kia làm việc.
- Ha ha ha, Ngưu tù trưởng đã già rồi, ngươi khẳng định là hoa mắt. Những tên ác ma kia vô cùng ngu dốt, hơn nữa trên chiến trường không có cái gì cả, bắt bọn ác ma đi lao công làm gì? Đào đất sao?
Bên cạnh, một con quái vật Tích Dịch ôm bụng cười to.
- Ngươi đang nghi vấn ta?
Ngưu tù trưởng khôi ngô cường tráng giống như toà núi nhỏ kêu toáng lên, trợn trừng mắt.
- Ta không có.
Tiếng cười của con quái vật Tích Dịch lập tức im bặt. Vị tù trưởng này rất hung mãnh, nó từng trông thấy cảnh tượng lão ta đuổi theo chém giết một đám ác ma trên chiến trường.
- Ngươi rõ ràng đang nghi vấn ta.
Ngưu tù trưởng nói một cách khẳng định.
Tích Dịch:
- Ta. . .
- Được rồi, ngươi không cần lên tiếng. Ta đã rõ, tên Tích Dịch nhà ngươi nhất định là muốn gây chuyện với ta đúng không, chúng ta đi vào trong góc nói chuyện.
Ngưu tù trưởng cười gằn nói.
Tích Dịch:
- Đừng, ta tin tưởng ngươi. . . A! !
Dần dần, theo thời gian trôi qua, tại một góc hẻo lánh của Giới Qua Chiến Trường, xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy.
Ở mặt sau một ngọn núi có vô số ác ma đứng đấy, thực lực của những tên ác ma này có mạnh có yếu, nhưng mà đều có một điểm giống nhau, đó chính là thể tích khổng lồ, bọn chúng không ngừng nghỉ làm việc tay chân.
Bọn chúng đang lặp đi lặp lại một việc, đó chính là đào đất!
Đào một lượng lớn thổ nhưỡng đắp sang mô đất bên cạnh. Nhưng mà vô luận bọn chúng ném thổ nhưỡng lên mô đất nhiều hay ít, thể tích mô đất dường như vĩnh viễn cũng sẽ không gia tăng.
Bị mô đất vùi lấp chính là một tòa tế đàn màu đen to lớn, tất cả thổ nhưỡng trên mô đất đều rơi vào bên trên tế đàn.
Mô đất không ngừng bị chuyển đổi hiến tế, tạo ra một sự cân bằng với hiệu suất đám ác ma lao công đào đất.
- Làm việc nhanh lên!
- Nhanh lên!
- Hiệu suất làm việc của ngươi sẽ liên kết với những người cùng làm trong tổ. Tổ nào thua, kẻ đứng cuối cùng trong tổ sẽ bị ăn hết.
Tiểu Hoàng kiêu ngạo hô, hiển nhiên rất ra dáng một tên đốc công vô lương.
Rốt cuộc có ác ma không chịu được tên đốc công vô lương này nghiền ép, phấn khởi phản kháng,
- Chúng ta có nhiều ác ma như vậy, dựa vào cái gì lại bị một con vịt nghiền ép! Mọi người theo ta cùng tiến lên, giết chết bọn chúng, xé nát linh hồn bọn chúng, khiến cho xương cốt của bọn chúng xám hối ở trong bụng chúng ta.
Rống một lúc, sau đó phát hiện chỉ có chính mình lẻ loi trơ trọi đứng ở chỗ cũ, những ác ma khác đều dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ đần để nhìn nó.
Nếu như có thể phản kháng thì chúng ta đã sớm phản kháng, còn rảnh ngồi chờ tới bây giờ?
-----------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận