Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 532: Chủ Tớ Tình Thâm

Chương 532: Chủ Tớ Tình Thâm
Ngắm nhìn bốn phía, trên bầu trời trống rỗng không có vật gì.
Là ảo giác sao…
Cao Bằng lắc lắc đầu.
- Đi thôi, tiếp tục đi về phía đông.

- Tại sao ngươi lại muốn truy đuổi ta? Không phải ta chỉ ăn một quả trứng của ngươi thôi sao?
Đại Tử oa oa kêu thảm, mười hai đôi cánh sau lưng vỗ đến cơ hồ ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy lôi âm gào thét. Thân thể Đại Tử hóa thành một đoàn tàn ảnh màu tím vàng nhàn nhạt chạy trốn ở trên trời.
Bên trong đại dương bên dưới, mặt biển bị phá vỡ tạo ra một cơn sóng lớn, vây lưng màu bạc trông hệt như một thanh đao nhọn cắt nước biển ra, ở sau lưng lưu lại hai đạo bọt nước màu trắng.
Tốc độ so sánh với Đại Tử trên bầu trời vậy mà không hề chậm chút nào.
Dáng người dong dỏng cao bơi lội ở trong đại dương, từng dòng ám lưu mãnh liệt theo con cự thú này bơi lội từ phía sau tách ra.
Đợi đến khi đi xa thì mặt biển phía sau nó mới có từng vòng xoáy lăng không xuất hiện.
- Ngươi đừng truy đuổi ta nữa, không phải ta phun cái lòng đỏ trứng ra cho ngươi rồi sao!
Đại Tử nói một cách bất đắc dĩ.
Nghe câu nói này, cự thú bên trong đại dương tốc độ hơi chậm lại một chút nhưng khó có thể nhận ra, cảm xúc phẫn nộ lan tràn trong biển rộng.
Ngay sau đó mặt biển bị phá tan, một cái cự nhận màu bạc trông hệt như tam giác ngược trên lưng cá mập đâm xuyên mặt biển.
Ầm ~
Mặt biển cuộn trào, trong nháy mắt bao phủ mặt biển bên dưới làm dâng lên sóng lớn ngàn trượng.
Bên trong cự lãng thao thiên, một đầu cự mãng dài trăm mét màu bạc sau lưng mọc lên thứ dực phát ra tiếng gào thét phẫn nộ. Tựa như Vạn Cổ Thủy Thần trong biển rộng mang theo nước biển vô tận nghịch hành thôn thiên.
Bên trong sóng lớn đầy trời là từng cây từng cây gai nhọn do nước áp súc cao độ nổ bắn ra ngoài. Mỗi một cây gai nhọn đều dài khoảng chừng năm mét, phần đuôi còn có móc ngược, phía sau cùng là thủy tuyến to bằng cánh tay nối liền biển rộng.
Chỉ cần bị cây gai nhọn này đâm xuyên, coi như là một đầu Cự Long cũng đừng hòng trốn được ra. Vô số thủy tuyến kia mặc dù là do nước ngưng tụ thành, nhưng vô luận là tính vững chắc hay là độ cứng đều vượt quá tưởng tượng.
Gai nhọn bạo xạ bay ra, lít nha lít nhít tràn ngập khắp bầu trời. Ngân Thứ Cự Mãng cuốn theo vô tận sóng lớn theo sát phía sau, trong lúc nhất thời khí diễm thao thiên.
Đại Tử bị dọa đến càng đáng thương, tiềm lực bộc phát, lôi quang trên cánh càng lúc càng hừng hực dồi dào. Vốn dĩ tốc độ đã cực nhanh càng nhanh thêm ba phần, miễn cưỡng tránh thoát những cây gai nhọn đánh tới ở sau lưng.
Con thỏ gấp cũng cắn người, càng đừng nói là một con Ngô Long.
Đại Tử đem hết toàn lực phi hành, nhân cơ hội này quay đầu nhìn lại Ngân Sắc Cự Mãng sau lưng, lòng dạ hẹp hòi phát động.
Ở trong đầu Đại Tử lập tức vang lên một giọng nói âm trầm độc ác — — "Ta nhất định phải giết cái con quái trùng này sau đó ăn hết nó! Ăn nó đi!"
Đại Tử chớp chớp mắt, đáy lòng oán giận không thôi. Không ngờ ngươi thật sự muốn ăn ta!
Đại Tử ta lúc nào sợ qua người khác, có thứ gì là ta chưa từng ăn qua đâu.
Xưa nay chỉ có ta ăn người khác, nào có ai dám ăn ta chứ!
Tâm Nhãn chuyển động. Trong mắt nó cái con Ngân Sắc Cự Mãng ở sau lưng này toàn thân trên dưới đều thiêu đốt lên hỏa diễm màu đỏ thắm — — đây là ngọn lửa đại biểu cho sự tức giận.
Đối với ngự thú có được năng lực Tâm Nhãn như nó, việc dẫn bạo cảm xúc của những quái vật khác cực kỳ đơn giản.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút,
Ầm!
Hỏa diễm màu đỏ thắm nổ tung, thân thể Ngân Sắc Cự Mãng run lên, sóng lớn thao thiên mới tạo ra cũng theo đó mà sụp đổ. Ngân Sắc Cự Mãng lăn lộn hai vòng rồi rơi vào trong nước biển.
Qua một lúc lâu, mặt nước vốn đã yên tĩnh lại bỗng nổ tung, cuốn theo con cự mãng kia hướng về phía trước đuổi theo.
Đại Tử trước đó trải qua cơn nguy cấp nên tốc độ đã giảm bớt mấy phần. Nếu bộc phát tốc độ toàn lực phi hành thì cũng không có vấn đề, chỉ là toàn lực phi hành lâu chung quy có chút đau. Thật vất vả muốn tìm cách nghỉ ngơi một lát, nhưng đột nhiên chóp đuôi nổ lên, nhạy bén quay đầu lại đã nhìn thấy hình ảnh một con Ngân Sắc Cự Mãng đang du đãng.
Đại Tử vội vàng quay đầu lại, cự mãng theo sát phía sau.
Chỉ là… làm sao càng ngày càng gần thế này…
Đại Tử thất kinh, hét lên một tiếng rồi lập tức tăng tốc.
Tình huống lúc trước lại lặp lại, một tháo chạy ở phía trước, một truy đuổi ở phía sau.
Cũng không phải Đại Tử không muốn quay đầu vờ như không biết. Chỉ là con ngân đại xà ở sau lưng này cường đại vượt quá tưởng tượng của nó, không chỉ tính cách cương mãnh, hơn nữa thực lực còn siêu tuyệt.
Đại Tử có thể dùng ba ngày cơm của chính mình thề!
Cái con đại xà này tuyệt đối chính là quái vật lợi hại nhất mà nó từng gặp qua!
Sau đó… Đại Tử thật sự bị đuổi suốt ba ngày. Trong ba ngày này ngay cả một miếng thịt cũng chưa được ăn.
— — —
- Thì ra biển ở thế giới Hắc Vụ này và biển ở trái đất chúng ta cũng không hề có gì khác biệt cả.
Đứng ở bờ biển, Cao Bằng hoài niệm lắc đầu. Trước khi đến đây hắn suy đoán rất nhiều, thậm chí còn cho rằng biển nơi này còn phải mọc ra mấy tòa núi so với biển ở trái đất cơ. Thật không nghĩ tới vậy mà đều là nước biển trong suốt giống hệt như nhau.
Đương nhiên, dưới bầu trời màu đỏ nhạt ở trên đỉnh đầu làm hải dương trước mắt tản ra màu đỏ nhàn nhạt. Hoàn toàn là một trời một vực so với hải dương màu xanh lam bên trong trí nhớ nguyên bản kia.
Trên bờ biển ẩm ướt thủy triều dao động, mấy con cua biển giương nanh múa vuốt từ trong bãi cát chui ra ngoài. Hai cái càng giơ lên cao, không ngừng mở ra đóng lại trông đặc biệt bá đạo, ở trên giáp xác của mấy con cua màu lam nhạt này có một chữ Vương màu trắng.
Trong đó có một con cua khoảng cách rất gần, càng trái kẹp lấy một viên đá, sau đó xoay người một trăm tám mươi độ, viên đá bị kẹp thuận thế ném đi rơi vào trên người Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng lạnh lùng trừng mắt lườm con cua kia một cái.
Hải Vương Giải chẳng những không có bị dọa đi, ngược lại bá khí hoành sinh, đi ngang đến dưới chân Tiểu Hoàng, một càng lập tức hướng giữa hai chân Tiểu Hoàng kẹp tới!
Tiểu Hoàng hơi biến sắc mặt, cái đồ nhà ngươi thật là quá đáng!
Một phát bắt được càng cua, dùng sức bóp, cái càng của con cua răng rắc răng rắc vỡ thành bột phấn.
- Thật đói ~ thật đói ~
Cao Bằng đang cảm hoài xuân thu đột nhiên trong đầu truyền đến một giọng nói ai thán hữu khí vô lực.
Cao Bằng sửng sốt một chút, xoa xoa cằm thoáng trầm ngâm. Chẳng lẽ là ta nhớ nhung Đại Tử quá độ cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
- Ôi, Đại Tử ngốc đáng thương của ta! Rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?
Cao Bằng lắc đầu thở dài.
- Cao Bằng đừng thương tâm, Đại Tử nhất định cát ngô tự có thiên tướng, khẳng định không có chuyện gì đâu.
Tiểu Diễm nhảy qua, giơ cánh vỗ lưng Cao Bằng an ủi.
- Đúng vậy, Đại Tử đần như vậy… Không, thông minh như vậy, nhất định sẽ sống được rất tốt.
Tiểu Hoàng nói một cách tùy tiện.
Mấy con ngự thú này đều có tâm tư riêng của mình. Mặc dù bọn nó đều trung thành với Cao Bằng, nhưng dù sao Đại Tử và Cao Bằng cũng là hai chuyện khác nhau. Kẻ trước là đồng liêu, người sau mới là chủ nhân. Muốn nói bởi vì quan hệ của Cao Bằng và Đại Tử sẽ để cho quan hệ giữa bọn nó cùng với Đại Tử cũng tốt bao nhiêu … vậy khẳng định là lời nói vô căn cứ.
Ở trong này có quan hệ tốt nhất với Đại Tử chính là A Ban và A Xuẩn. Chỉ có điều kẻ sau từ trước đến nay không tim không phổi, chỉ quan tâm chính mình có ăn có uống hay không mà thôi.
- Cẩu Cao Bằng kia, bị thất lạc rồi cũng không tới tìm ta, thật sự là một cẩu vật mà.
Trong đầu Cao Bằng lại vang lên một giọng nói.
Cao Bằng sửng sốt một chút, sau đó không lộ ra vẻ gì nữa.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận