Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 491: Hư Ảnh Bạch Cốt Ma Thần

Chương 491: Hư Ảnh Bạch Cốt Ma Thần
Hắc Thủy Yểm Long vốn chưa hoàn toàn ngưng thành thực thể, bị tử khí xâm nhiễm nó lại càng trong suốt.
- Đám gia hỏa đáng ghét kia đuổi tới rồi.
Hắc Thủy Yểm Long cừu hận quay đầu nhìn đám vong linh đuổi theo phía sau.
Người chết ghen ghét kẻ sống, người sống cũng chán ghét người chết. Bởi đó chính là hiện thân của bọn họ sau khi chết rồi.
Hắc Thủy Yểm Long chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt với vong linh, nhất là khi bọn vong linh này đang đuổi giết nó.
- Ngang!
Hắc Thủy Yểm Long quay đầu lại gào thét.
Khuôn mặt Cao Bằng vẫn không biểu tình, không để ý tới nó đang gào thét phô trương thanh thế. Dù bây giờ nó có quỳ xuống khẩn cầu trở thành ngự thú của Cao Bằng, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Giết nhiều người như vậy, không thể giữ lại được.
Dưới chân bách vạn đại sơn, thi thoảng có vài ngự sử lẻ tẻ hoặc đoàn đội săn quái xuyên qua rừng núi.
Lúc này, tất cả đều dừng lại nhìn con hắc long trên trời qua tán cây.
- Kia là rồng….
Có người tự lẩm bẩm.
Bên cạnh có một người thấp giọng hỏi:
- Đây là ngự thú của vị đại nhân ở Du Châu đó sao? Nghe nói ngự thú của vị đại nhân kia là một con rồng.
- Không phải.
Người bên cạnh lắc đầu:
- Ngự thú của vị đại nhân kia là một con bạch long, còn đây là một con hắc long.
- Nếu ta cũng có thể có được một con rồng thì tốt…
Trong giọng nói có vài phần ước ao và ghen tị.
Đây là rồng đó. Người Hoa luôn có một cảm xúc đặc biệt với rồng.
Hắc long ngừng lại, quay đầu giằng co với đám vong linh sau lưng.
- Đừng có ép ta, nếu không ta sẽ ăn thịt tất cả các ngươi!
Hắc Thủy Yểm Long hung tợn gầm thét.
Cao Bằng vẫn lạnh lùng. Trong hốc mắt của Hắc Điện Lôi Ưng Khô Lâu dưới chân hắn chợt lóe lên điện quang màu lam, sau đó nhanh chóng bành trướng.
Hai chùm lôi điện dài nhỏ bắn ra, hai chùm lôi bành trướng quấn quanh trong hư không. Từ một tách ra mười, mười hóa trăm, lôi đình hóa thành lưới điện phủ xuống Hắc THủy Yểm Long.
Hắc Thủy Yểm Long khẽ động, ngưng tụ ra vô số xoáy nước quấn quanh cơ thể.
Lôi điện va chạm với vòng xoáy, quang mang màu lam tím lóe lên.
Lưu quang lập lòe trào ra xung quanh, hóa thành một đạo quang hoàn màu lam tím mông lung quanh người Hắc Thủy Yểm Long.
Hô!
A Ngốc từ trên lưng Hắc Điện Lôi Ưng thả người nhảy lên, xuyên qua quầng sáng màu lam tím vọt tới đầu rồng của Hắc Thủy Yểm Long.
Hắc Thủy Yểm Long mở miệng rộng cắn về phía A Ngốc.
Hai mắt Lục Nha Phạm Tượng U Linh sau lưng lóe lên, sóng xung kích linh hồn đâm thẳng vào đầu Hắc Thủy Yểm Long.
Oanh!
Râu rồng rụng xuống.
Cái đầu to tướng của Hắc Thủy Yểm Long lệch về phía bên hông, A Ngốc vững vàng rơi xuống đầu rồng.
Hai chân A Ngốc dẫm nát mặt rồng, có một chút lân phiến lõm xuống. A Ngốc đi lên mấy bước, cánh tay phải duỗi ra bắt lấy sừng rồng trên đỉnh đầu Hắc Thủy Yểm Long.
Cảm nhận được trên đầu mình có dị vật, Hắc Thủy Yểm Long hất đầu thật mạnh muốn hất A Ngốc văng ra.
Nhưng dù nó có hất đầu thế nào, A Ngốc vẫn cứ đứng vững như bàn thạch, ôm chặt lấy sừng rồng bất động.
Long trảo chộp lên đỉnh đầu. Dù không nhìn được đầu mình nhưng nhờ ý niệm linh hồn cường đại, Hắc Thủy Yểm Long vẫn xác định rõ ràng vị trí cụ thể của A Ngốc.
Ba ngón chân rồng thon dài sắc nhọn cắt thẳng tới chỗ A Ngốc tựa như dao giải phẫu.
A Ngốc không đổi sắc. Khi long trảo lạnh lẽo sắp chạm vào người, trong chớp mắt nó đã đổi sang trạng thái m Hồn Chúa Tể làm cho long trảo xuyên qua người. A Ngốc cúi đầu nhìn ngực mình bị long trảo đâm thủng, thậm chí có cảm giác đau đớn…
Không ngờ long trảo của con rồng này có thể khiến cho linh hồn mình bị thương.
Nhưng thương thế không nghiêm trọng lắm. Ở trạng thái m Hồn Chúa Tể, tầng ngoài cùng hồn thể của A Ngốc là tất cả linh hồn đã bị nó thôn phệ, linh hồn sâu trong cùng mới là bản thể hạch tâm của nó.
Tầng ngoài ở đây không phải chỉ hoàn cảnh không gian bên trong và bên ngoài, mà là một khái niệm tầng ngoài cùng và lớp bên trong.
Vết thương ở ngực nơi bị long trảo xuyên qua có rất nhiều hồn vụ màu nâu xám phiêu tán lượn lờ uốn quanh mặt ngoài long trảo, sau đó tiếp tục kéo dài theo long trảo.
Hồn lực rót vào long trảo của nó.
Hắc Thủy Yểm Long tựa như bị kim đâm, long trảo nhanh chóng nâng lên.
A Ngốc lại đổi sang trạng thái Hài Cốt Chúa Tể, khom người nắm chặt cốt mâu cắm vào bên trong cơ thể Hắc Thủy Yểm Long.
Tử khí nồng đậm truyền vào trong cốt mâu. Cốt mâu kịch liệt lay động, tử khí vô tận như sông lớn cuộn trào điên cuồng rót vào cơ thể Hắc Thủy Yểm Long phá hư nhục thân của nó.
Với tuyệt đại đa số quái vật, tử khí là một loại vật chất mặt trái đối lập.
Chỉ có quái vật hệ Hắc Ám, hệ m, hệ Vong Linh mới có kháng tính cao với tử khí.
Hắc Thủy Yểm Long chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng âm lãnh từ yết hầu lan ra tứ phía.
Nó điên cuồng giãy dụa, lăn lộn trên trời, đuôi rồng từ trên trời rủ xuống quét qua phạt bằng đỉnh núi.
Đột nhiên, Hắc Thủy Yểm Long nhìn sang Cao Bằng, cố chịu đau đớn mở miệng rồng, một đoàn lốc xoáy màu xám bạc bắt đầu ngưng tụ. Dù có chết ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Phát giác được ý đồ của Hắc Thủy Yểm Long, A Ngốc gầm lên, hai tay hiện lên sương mù màu xám cuồng bạo. Sương mù màu xám sau lưng A Ngốc hóa thành một cái hư ảnh Bạch Cốt Ma Thần đứng ngẩng cao đầu. Trên hai tay Bạch Cốt Ma Thần quấn quanh ma diễm màu đỏ sậm, hai hình bóng một lớn một nhỏ trùng điệp. Nhìn kỹ lại, hư ảnh Bạch Cốt Ma Thần có tới tám phần tương tự với A Ngốc.
Đây là năng lực gì?
Cao Bằng đứng ở phía sau chứng kiến cảnh này mà giật mình.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trạng thái này của A Ngốc.
Ở trong trạng thái này, A Ngốc tựa như đã đạt đến một cảnh giới như thần, khí tức đột nhiên tăng vọt một cách khủng bố. A Ngốc quan sát Hắc Thủy Yểm Long dưới chân, cốt trảo màu ám kim từ trên trời giáng xuống đâm trúng đầu rồng.
Cái đầu của Hắc Thủy Yểm Long vốn vẫn còn hơi mờ, lúc này giống như một miếng thạch mềm nhũn, còn cốt trảo của A Ngốc giống như một cái thìa.
Cái thìa đâm vào trong, đào, quấy.
Hắc Thủy Yểm Long run rẩy.
A Ngốc vỗ mạnh xuống, Ám Diễm nhanh chóng bao phủ đầu của Hắc Thủy Yểm Long.
Hắc Thủy Yểm Long giãy dụa càng lúc càng yếu…
Đoàn quang mang màu xám bạc sắp phun ra ở trong miệng cũng dần tiêu tán.
Nương theo một tiếng gào thét, cuối cùng không còn sức bay nữa, ầm một tiếng rơi từ trên trời xuống, đụng nát một mảng núi đá lớn.
A Ngốc chỉ có thể duy trì trạng thái kia mười giây đồng hồ. Sau mười giây, hư ảnh Bạch Cốt Ma Thần sau lưng A Ngốc tiêu tán, khí tức của A Ngốc cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Thi thể Hắc Thủy Yểm Long nằm vắt ngang qua hai ngọn núi, lân phiến đen nhánh lóe lên ánh sáng như kim loại.
Nó chết rồi, cái đầu còn chưa ngưng tụ hoàn toàn nổ tung rồi tiêu tán.
Máu rồng chảy ra từ phần cổ.
Máu rồng đỏ sậm nhỏ xuống cây cối, lá cây màu xanh lập tức to lên, màu sắc trở nên bóng loáng. Càng ngày càng nở to…
Gân lá nổi rõ ràng hơn, gân lá thô to giống gân cốt màu trắng.
Có thực vật còn mọc ra lân phiến màu xanh sẫm, rễ cây bắt đầu vỡ ra, mọc ra vô số vảy màu xanh sẫm.
Nhưng sau mười phút, gần như tất cả cây cối biến dị đều đột nhiên khô héo rồi chết đi.
Biến dị cần năng lượng. Mặc dù long huyết cung cấp một phần năng lượng để biến dị, nhưng năng lượng có trong những cái cây kia không thể nào duy trì nổi quá trình này.
Chỉ có vài cây già chỉ lây dính một chút long huyết là may mắn sống sót, đồng thời bọn chúng biến dị cũng nhẹ nhất, chỉ một vài chỗ trên vỏ cây là mọc ra một vài bộ phận gần giống với lân phiến.
Cao Bằng từ trên lưng Hắc Điện Lôi Ưng nhảy xuống, xem xét tình trạng A Ngốc. Biết được nó chỉ đang suy yếu, hắn thở ra một hơi.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận