Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 187: Lôi Công

Chương 187: Lôi Công
Hôm nay Kỷ Hàn Vũ cảm thấy rất cao hứng. Đây là một loại kiêu ngạo, tự hào tự nhiên sinh ra khi trưởng bối nhìn thấy vãn bối của chính mình có tiền đồ.
Sau khi được Cao Bằng thông báo hiệu quả của bốn loại dược tề này đã được tăng thêm một bước, Kỷ Hàn Vũ cuối cùng quyết định đưa Huyết Tinh Đồ Tể dược tề, Đại Địa dược tề Version 1 và Thạch Hóa dược tề Version 1 vào sản xuất hàng loạt, sau đó bán ra ngoài với quy mô lớn.
- Hoàng gia dược tề có giá trị quan trọng hơn nhiều, trước mắt sẽ không bán ra ngoài.
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói, sau đó sờ lên đầu Cao Bằng,
- Về sau cần đến tài liệu nào thì trực tiếp nói với ông ngoại. Đồng thời phòng thí nghiệm này của cháu nếu có thành quả gì đó cứ trực tiếp nói với ông là được, không cần để ý đến những người khác trong tập đoàn.
Mặc dù Kỷ Hàn Vũ là ông ngoại của Cao Bằng, nhưng sau khi ba người họ chứng kiến năng lực của hắn thì thật sự không cảm thấy Kỷ Hàn Vũ đang thiên vị.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Đặng Dịch Miểu thở dài một hơi,
- Xem ra không cần đến hai năm, hắn sẽ vượt qua chúng ta.
- Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ, thật khủng bố.
Ánh mắt Từ Hà Minh tràn đầy phức tạp.
- Chỉ sợ so với ta cũng không kém nhiều lắm.
Từ Thanh Chỉ đi theo phía sau đại bá, nghe bọn họ trò chuyện, dường như có điều suy nghĩ.
. . .
- Ông ngoại, gần đây tập đoàn có nhiệm vụ nào ở bên ngoài không?
Sau khi ba người khác rời đi, Cao Bằng thử dò hỏi ông ngoại.
Khác biệt với những nghiên cứu viên khác, hắn không cần chậm rãi làm thí nghiệm khi nghiên cứu lộ tuyến tiến hóa của quái vật, chỉ cần quét mắt một vòng là được.
Cho nên hắn ở trong phòng thí nghiệm hoàn toàn là việc chỉ lãng phí thời gian.
Nghĩ đến dã ngoại thần bí tràn ngập điều không biết, quái vật phong phú, còn có các loại thực vật mới lạ, khoáng thạch siêu phàm.
Ở bên trong thợ săn quái vật có một quần thể rất đặc thù, được xưng là thợ săn thế giới!
Mỗi một thợ săn thế giới đều có xưng hào của riêng mình, bọn họ là minh tinh bên trong Ngự Sử, cũng là quần thể cường đại và đặc thù nhất bên trong Ngự Sử.
Khác biệt với đại đa số Ngự Sử tầm thường vô vi. Bọn họ xâm nhập vào thâm sơn đại trạch, tìm kiếm những khu vực mà nhân loại còn chưa đặt chân đến.
Bọn họ là nhà thám hiểm thế giới, cũng là dũng sĩ hoang dã.
Quân đội cần trấn thủ căn cứ thị, bảo hộ nhân loại. Những khu vực mà hiện nay nhân loại đã thăm dò được, có gần một nửa là công lao của mấy thợ săn thế giới này.
Nhiệm vụ bên ngoài? Kỷ Hàn Vũ nhìn Cao Bằng một chút.
- Cái tên tiểu tử nhà cháu, từ nhỏ tính tình đã rất hoang dã rồi.
Kỷ Hàn Vũ cười mắng.
Hắn còn nhớ trước kia vào mỗi đợt cuối năm, Cao Bằng rất thích leo cây, bắt cá trong hồ nước ở hậu viện, bắt chuồn chuồn gì đó.
- Ra bên ngoài cũng không phải không thể được, nhưng mà ngự thú của cháu cần phải huấn luyện một chút, phương thức chiến đấu của bọn chúng còn quá thô ráp.
Kỷ Hàn Vũ nói với Cao Bằng.
Kỷ Hàn Vũ cũng không vì Cao Bằng lộ ra thiên phú ở phương diện Dục thú sư mà ép buộc hắn ở lại trong phòng thí nghiệm không ngừng nghiên cứu.
Ngược lại, ở phương diện này Kỷ Hàn Vũ rất khai sáng.
- Dã ngoại chân chính cũng không phải là mấy khu rừng nhỏ ở gần căn cứ thị, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Cho nên, khi chưa được ông cho phép thì cháu tuyệt đối không thể xâm nhập vào dã ngoại. Nếu không, ta sẽ đánh gãy chân của cháu! Để cho cháu nằm ở trên giường tĩnh dưỡng!
Kỷ Hàn Vũ lạnh giọng nói với Cao Bằng.
Cao Bằng trầm ngâm. Chính mình có được thần thông đẩu chuyển tinh di, cho nên muốn đánh gãy chân của mình, trước hết phải làm cho toàn bộ chân của ngự thú. . .
Cao Bằng nghĩ đến mấy trăm cái chân của Đại Tử, tám cái chân của A Ban, vô số xúc tu của A Xuẩn.
À... Còn Tiểu Diễm, không đề cập tới cũng được.
- Đại Tử là thuộc tính Lôi, mặc dù lực lượng hệ Lôi của nó không nhiều lắm, nhưng cũng có thể vận dụng vào trong chiến đấu. Nhưng mà phương pháp sử dụng của nó còn quá thô ráp.
Kỷ Hàn Vũ lắc đầu, dừng một chút,
- Sáu giờ sáng ngày mai rời giường, mang theo toàn bộ ngự thú của cháu đến. Đúng rồi, trong ngăn tủ ở phòng cháu có quần áo thể thao, ngày mai mặc bộ quần áo thể thao này đến.
. . .
Ngày kế tiếp, sắc trời vừa hửng sáng, Cao Bằng mặc quần áo thể thao mang theo mấy ngự thú đi tới bên hồ.
Ông ngoại đã chắp hai tay sau lưng đứng ở bên hồ, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, 5:57.
- Trước tiên chống đẩy ba mươi cái.
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói.
Cao Bằng mộng bức,
- What?
- Ta bảo cháu đến lúc sáu giờ, cháu liền đến sát thời gian đó, coi như cũng đúng giờ. Thấy cháu có quan niệm thời gian như thế, ban thưởng cho cháu ba mươi cái chống đẩy để hoạt động gân cốt một chút.
Cao Bằng mặc dù không thể nói được gì, nhưng vẫn làm theo.
Cơ thể có lực lượng ngự thú phản hồi lại, Cao Bằng chống đẩy ba mươi cái rất nhẹ nhàng, làm xong ba mươi cái mà mặt không đỏ tim không đập.
- Trong thế giới hiện nay, thứ đáng tin nhất không phải là tiền tài, cũng không phải là quyền lực, mấy thứ này đều chỉ là ngoại vật.
Kỷ Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt Cao Bằng,
- Thứ đáng tin nhất, chỉ có lực lượng của mình.
Nói xong Kỷ Hàn Vũ vươn tay phải, năm ngón tay xòe ra, sau đó nắm thành quả đấm,
- Chỉ có lực lượng mới là thứ có thể dựa vào! Không có lực lượng, Kỷ Hàn Vũ ta dựa vào cái gì có thể chưởng khống được tập đoàn Nam Thiên lớn như vậy!
- Không chỉ là ngự thú, bao gồm cả cháu cũng phải rèn luyện thân thể của mình.
- Ách, thế nhưng nhân loại chúng ta có rèn luyện thế nào đi nữa cũng không thể đánh lại ngự thú, rèn luyện cũng chỉ vô dụng thôi.
Cao Bằng lúng túng nói.
- Thật sao?
Kỷ Hàn Vũ cười cười ý vị thâm trường. Chân trái đột nhiên nổ bắn ra như trường tiên, chỉ có thể nhìn thấy một vệt tàn ảnh trong không khí, giống như đại phủ bổ ra, kèm theo một tiếng rít thê lương, cái cây bên cạnh đã ầm ầm gãy nát.
Cái cây to chừng bát ăn cơm lại bị một chân đá gãy!
Cao Bằng trợn mắt há hốc mồm, thế này thì quá mức rồi.
Coi như Hắc Bạo Viên cấp Bình Thường cũng không nhất định có thể dùng một cước đá gãy cây này chứ.
- Vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực.
Lão Kỷ chắp hai tay sau lưng, đúng lúc có một tia sáng nhàn nhạt chiếu đến từ phía chân trời lên mái tóc ngắn màu xám bạc của Kỷ Hàn Vũ.
Làn gió nhẹ thổi tới bên hồ, góc áo của lão Kỷ đong đưa.
Lẳng lặng hưởng thụ vẻ mặt sùng bái đến từ cháu ngoại.
Trong hồ, một ánh mắt đầy nghi ngờ xuyên thấu qua mặt nước nhìn chằm chằm vào Kỷ Hàn Vũ. Đây là người chủ nhân mà ta biết sao?
- Lực lượng phản hồi lại từ ngự thú mặc dù rất ít, nhưng chỉ cần đẳng cấp ngự thú đủ cao thì lực lượng phản hồi cho chúng ta kỳ thật cũng sẽ dần dần tăng nhiều. Mà một thân thể cường tráng, có thể làm cho chúng ta chạy trốn được nhanh hơn trong lúc đối mặt với nguy hiểm!
Cao Bằng gật đầu thật mạnh, cảm thấy ông ngoại nói quá có lý.
Nghe được ông ngoại nói như vậy, trong nháy mắt Cao Bằng đã sinh ra hứng thú mãnh liệt với việc rèn luyện thân thể.
- Chúng ta là Ngự Sử, bảo trụ tính mạng của mình là việc quan trọng nhất. Dù sao chỉ cần còn sống thì sẽ có khả năng lật bàn.
Nói xong, Kỷ Hàn Vũ nhìn về phía mấy ngự thú của Cao Bằng,
- Năng lực của Đại Tử là hệ Lôi. Rất khéo, ta có một ngự thú có lẽ có thể trợ giúp nó một chút.
- Lôi Công!
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói.
Mặt hồ phía sau nhấc lên sóng to gió lớn, kèm theo đó là lôi quang chói mắt. Một thân thể cao lớn chậm rãi bò ra khỏi hồ.
Cao Bằng mở to hai mắt. Mình đã từng thấy nó, quả nhiên đó là ngự thú của ông ngoại!
Sừng nhọn màu tím dựng thẳng tắp, một vòng lại một vòng xoắn ốc dọc theo thân sừng, vỏ lưng khổng lồ giống như kèn lệnh của Lôi Thần, hồ quang điện chói mắt giăng kín bên ngoài thân. Một đôi cự kìm nặng nề thò ra từ trong vỏ lưng, đập ầm ầm ở bên bờ, điện quang bắn ra, lưu lại hai cái hố sâu.
Một dãy số liệu nhanh chóng hiện lên trong mắt Cao Bằng —— 【 Tên quái vật 】: Lôi Công Loa!
------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận