Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 229: Yêu Ma Quỷ Quái

Chương 229: Yêu Ma Quỷ Quái
Mấy cái thang dây được ném xuống từ trên trực thăng, hơn mười bóng người nhanh chóng giẫm lên thang dây đi xuống dưới.
- Cao thiếu có gì phân phó.
Sau khi mười mấy người xuống tới mặt đất, một người rời khỏi đội ngũ nhanh chóng đi về phía Cao Bằng.
Mười mấy người này đều mặc trang phục tác chiến màu đen, trên đầu đội mũ giáp, ngay cả gương mặt đều bị bao phủ dưới lớp mặt nạ, có cao có thấp, khí chất lăng lệ ác liệt, như thanh đao ra khỏi vỏ.
Cao Bằng im lặng, những người này đều mặc một loại trang phục thống nhất, giống như lực lượng vũ trang tư nhân.
- Các ngươi có quá ít người.
Cao Bằng đếm một chút, tất cả mới có 12 người, bảo vệ của tập đoàn Nam Thiên cũng nhiều hơn mấy chục lần số người này.
Người kia hơi sững sờ, một người dẫn đầu cởi mũ an toàn xuống lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, hai hàng lông mày rậm rạp, hốc mắt lõm sâu, màu da hơi đen, ngũ quan không tính là đẹp, nhưng lại có một loại mị lực chỉ thuộc về đàn ông thành thục trên ba mươi tuổi.
- Nếu như chuyện Cao thiếu muốn làm không tiện để cho bên ngoài biết thì mấy người chúng tôi đi làm là thích hợp nhất.
Người này mỉm cười nói.
- Hai mươi năm trước Kỷ tổng đã cứu tôi, tất cả chúng tôi đều chịu đại ân của Kỷ tổng, bây giờ chúng tôi chuyên môn xử lý những chuyện không thích hợp để lộ ra ngoài cho Kỷ tổng.
Cao Bằng gật đầu, hắn không tin những người khác nhưng vẫn tin tưởng ông ngoại của mình.
- Tối nay tôi và bạn bè đi xử lý một chuyện, đã trêu chọc phải một chút phiền toái, có khả năng đối phương không phải là thế lực chính quy gì cả. Anh cũng biết tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, đối mặt với loại uy hiếp này thì sức lực chung quy cũng có hạn…
- Tôi hiểu được.
Hoàng Á gật đầu.
Cao Bằng quay người đi về phía xe taxi.
- Đây là một thành viên trong băng đảng bọn họ, bị tôi bắt trở về đây.
Cao Bằng mở cốp sau của xe taxi ra, lôi tên lái xe đang nằm bên trong ném lên mặt đất.
Lái xe vẫn một mực hôn mê bị rơi mạnh như thế cũng dần tỉnh lại.
Vừa mở to mắt đã cảm thấy cổ áo mình bị siết chặt lại, cả người bị nhấc lên.
Hoàng Á đưa lái xe sang một bên để tra khảo, ước chừng mười phút sau liền trở về, sắc mặt bình tĩnh.
- Cao thiếu, đã hỏi ra được rồi. Nhóm người này từ địa khu Tương Tây len lỏi đến nơi này, chuyên môn làm một chút hoạt động không thể nói ra. Tài xế kia đang chuẩn bị lái xe về căn cứ băng đảng của bọn hắn, chỉ là không ngờ sớm bị ngài nhìn thấu.
- Thành viên nòng cốt của bọn họ có bảy người, trong đó có hai ngự thú cấp Thủ Lĩnh, theo thứ tự là Bạch Quỷ Yểm cấp Thủ Lĩnh trung kỳ và Anh Quỷ cấp Thủ Lĩnh sơ kỳ.
Yếu như vậy, chỉ có hai quái vật cấp Thủ Lĩnh thôi sao?
Cao Bằng vốn cho rằng đó là một tổ chức hắc ám cỡ lớn, thành viên trung tâm cũng có mấy trăm, ngoại vi hơn ngàn, làm việc nghiêm cẩn, không nghĩ tới lại là loại mặt hàng này.
Thật ra là do Cao Bằng nghĩ nhiều, Du Châu không phải là không có thế lực hắc ám cỡ lớn.
Mà cho dù có, cũng sẽ không ở trong nội thành làm việc ngông cuồng như thế.
Càng là tổ chức lớn thì càng làm việc theo quy củ, quy củ lại càng nghiêm mật.
Việc Cao Bằng cảm thấy tập đoàn Nam Thiên rất lỏng lẻo là do hắn là thái tử gia của tập đoàn Nam Thiên, bản thân không bị trói buộc bởi những thể chế, quy củ ở trong đó.
Cao Bằng nhìn về phía bọn người Hoàng Á.
- Các người có ngự thú không?
- Tự nhiên là có, Cao thiếu xin yên tâm, chúng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Hoàng Á gật đầu.
Sau đó Cao Bằng nhìn đám người Hoàng Á quay người leo lên máy bay trực thăng.
- À đúng rồi, nếu như có thể thì bắt sống hai ngự thú cấp thủ lĩnh kia về, đương nhiên an toàn vẫn là trên hết.
Hoàng Á thò đầu ra từ khoang cửa máy bay trực thăng, làm một thủ thế ok với Cao Bằng.
Rút đầu lại, tay phải Hoàng Á điều chỉnh tai nghe, từ trong kênh nói chuyện.
- Mục tiêu, cao ốc Tinh Mậu trong thành Du Châu. Nhiệm vụ, ưu tiên bắt sống.

Đây là một gian phòng không lớn, trong phòng bày biện một cái giường lớn, bên giường đặt một giá sách, trên vách tường có một tivi LCD, một người phụ nữ nằm nghiêng ở giữa giường, một người đàn ông đầu trọc ngồi bên mép giường.
Người phụ nữ nằm trên giường và người đàn ông đầu trọc kia là vợ chồng, đều là người Tương Tây.
Viên Bành cảm giác có chút không thích hợp, Tiểu Tứ ra ngoài đã hơn một giờ còn không có tin tức truyền lại, hai giờ trước lão Thất cũng bị cảnh sát mang đi.
- Đi.
Viên Bành đứng lên khỏi giường, vỗ vỗ tấm lưng trần bóng loáng của người phụ nữ.
Hà Lỵ nghiêng người sang, dung mạo nàng có chút mỹ lệ, sợi tóc tán loạn dán trên gương mặt, má trái đó bừng một mảnh vì nằm nghiêng trên gối.
- Bành ca, làm sao?
Viên Bành sờ lên cái đầu trọc của mình.
- Không thích hợp, trước đó Tiểu Tứ có gửi nhắn tin nói hắn trở theo một sinh viên về đây, nhưng bây giờ còn không có tin tức gì, gọi điện thoại cho hắn cũng không được.
Nói xong Viên Bành đứng dậy mặc áo khoác.
- Em nhanh chóng mặc quần áo vào, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.
- Không gọi mấy người Bân Tử sao ?
Hà Lỵ nghi hoặc hỏi.
- Có khả năng lần này đụng phải kẻ khó chơi, chúng ta đi trước rồi tính tiếp.
Trong lòng Viên Bành mơ hồ dâng lên chút bất an. Hắn phạm tội ở Tương Tây nên mới mang mấy vị đồng hương chạy tới Du Châu, đến Du Châu cũng được một khoảng thời gian rồi, kiếm lời không ít tiền, cũng đã muốn bỏ rơi mấy người đồng hương kia, bây giờ đúng là một cơ hội rất tốt.
Viên Bành rời giường mặc quần áo, sau đó lại mở tủ, dưới đáy tủ có một túi đen. Viên Bành mở túi ra, bên trong chứa mười mấy xấp tiền giấy màu đỏ và một số đồ trang sức.
Một lần nữa buộc lại miệng túi, Viên Bành mang giày thể thao vào, sau đó lấy ra một lọ sứ ở dưới gầm giường. Mở nắp lọ sứ, bên trong chui ra một đoàn sương mù màu trắng, sương mù khuếch tán giữa không trung, cuối cùng ngưng tụ thành một con quái vật màu trắng dữ tợn thân cao một mét rưỡi, tứ chi quái vật tinh tế thon dài, toàn thân trắng như tuyết, con mắt đỏ bừng, có bảy tám phần giống với con Thanh Quỷ Yểm kia.
Sau khi quái vật ra ngoài thì rất vui vẻ ôm lấy đùi Viên Bành, dùng đầu to cọ cọ vào thân thể của hắn.
Viên Bành lấy từ trong túi ra một khúc xương vẫn còn dính máu, Bạch Quỷ Yểm nhận lấy xương cốt vui vẻ gặm ăn.
Nhìn thấy ngự thú của mình, trong lòng Viên Bành yên ổn không ít, đây là ngự thú của chính mình, cũng là sự tin tưởng của hắn.
Viên Bành đẩy cửa gỗ, đi trong hành lang nhỏ trên tầng hai, một luồng gió lạnh thổi tới.
Viên Bành liếc mắt nhìn ra ngoài sân, trong sân đen kịt mà yên tĩnh, có mấy con ngự thú dáng vẻ khác nhau nằm sấp trong sân, là ngự thú của bọn Bân Tử.
Tất cả đều như bình thường, điều này làm cho đáy lòng Viên Bành cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Dẫn theo Hà Lỵ lặng lẽ đi xuống lầu, Hà Lỵ vẫy tay với một con quái vật có bộ dáng giống như chó săn.
Con quái vật kia đứng dậy, lè lưỡi hưng phấn chạy về phía Hà Lỵ.
Gọi đến ngự thú, hai người vừa muốn rời khỏi sân từ cửa sau thì một giọng nói sâu kín vang lên trong góc.
- Lão đại, các người muốn đi đâu vậy?
Vương Bân dùng sắc mặt phức tạp nhìn hai vợ chồng Viên Bành và Hà Lỵ.
Viên Bành sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt như thường trả lời.
- Ta và chị dâu của cậu đi ra ngoài ăn khuya.
- Là muốn chạy sao?
Vương Bân cúi đầu xuống, ngữ khí khó dò.
- Chạy, chạy cái gì chứ? Bân Tử, cậu đừng nghĩ lung tung.
Viên Bành cười ha ha.
- Như vậy đi, có muốn cùng đi ăn khuya hay không.
Bân Tử là chủ nhân của một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh khác, là người cùng một thôn với hắn trước khi tai biến xảy ra.
Vương Bân thở dài một hơi.
- Các người ra ngoài ăn khuya mà phải mang theo hành trang trên người sao?
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt bầu không khí liền chìm xuống tới điểm đóng băng.
Sắc mặt Viên Bành cứng đờ, vừa muốn nói chuyện thì cảm thấy đầu mình trầm xuống, đột nhiên trở nên rất nặng nề, toàn thân tê dại bất lực.
Ngay lập tức bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Vợ hắn Hà Lỵ đứng bên cạnh cũng ngã xuống ngất đi.
Bạch Quỷ Yểm mở to hai mắt, phẫn nộ gào thét, gắt gao bảo vệ ở bên cạnh Viên Bành.
Trong chớp mắt, từng đoàn từng đoàn quỷ phong gầm thét hóa thành gió lạnh đầy trời, rất nhiều quỷ ảnh xoay quanh trên không trung.
Cuồng phong thổi đến, bốn phía lá cây ào ào lay động.
- Hí!
Một tiếng ngựa hí bén nhọn vạch phá đêm tối yên tĩnh.
Một bóng ngựa mang theo ngọn lửa màu đỏ cháy hừng hực nhảy từ bên ngoài tường vào, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng đao thương kiếm kích va chạm leng keng như trên chiến trường, âm phong quỷ mị trong không khí nháy mắt bị trấn áp không còn một mảnh!
Yêu ma quỷ quái, tất cả đều biến mất!
Một tiểu quỷ trốn sau lưng Vương Bân e ngại lui về phía sau hai bước, sau đó thận trọng bước lên hai bước ôm lấy đùi Vương Bân, ngây thơ e ngại nhìn chằm chằm vào con ngựa đỏ thần tuấn đang đứng trong sân kia.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận