Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 350: Thành Khu Bách Nghiệp

Chương 350: Thành Khu Bách Nghiệp
Bởi vì diện tích thùng xe tải có hạn nên chỉ có một phần ngự thú mới được ngồi lên. Những ngự thú còn lại phải chạy theo sau, có con thì bay trên trời.
Ở bên cạnh đường lớn là con đường được xây dựng dành riêng cho quái vật. Hải Vương Điện Man Khô Lâu chạy băng băng trên con đường dành cho quái vật, tựa như một đoàn tàu hoành hành không sợ, có ngự thú nhìn thấy nó liền vội vàng tránh xa.
Bụi mù tràn ngập trên đường đi, mặt đường có tính chất đặc biệt phát ra từng tiếng nổ mạnh ầm ầm ầm, mặt đất lay động kịch liệt.
- Đó là quái vật gì vậy?
Người qua đường nhìn thấy Hải Vương Điện Man Khô Lâu lướt nhanh qua bên cạnh, xương cốt ma sát với mặt đường phát ra tiếng răng rắc giòn tan, cuốn lên từng trận cuồng phong.
Theo sát phía sau là một con Tổ Vương Ngô Công Khô Lâu khổng lồ, từng cái chân lít nha lít nhít bò sát trên đất phát ra âm thanh lanh lảnh. m thanh thanh thúy liên miên không dứt…
Quay lại Nam Thiên, bảo an ở cửa lớn của tập đoàn nhìn thấy là xe của thiếu đổng liền vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa sắt chạy bằng điện mở ra, một đám ngự thú và vong linh không kịp chờ đợi chen chúc xông vào.
Đến hồ nước, một đám ngự thú ồn ào nhốn nháo đứng ở bãi cỏ trước biệt thự, khiến cho nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Ngang!
Một tiếng rống bất mãn từ trong hồ vọng ra. Quá ồn!
Lập tức không gian trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều biến mất.
Bích Giáp Thủy Tổ Ngạc đang lăn lộn trong một vũng nước bên cạnh mới lật được nửa người liền khựng lại giữa không trung, đuôi và đầu chúi xuống đất, cái eo lơ lửng giữa không trung, hai con mắt mở to vô tội nhìn chằm chằm phương xa. Một lúc lâu sau nó mới vụng trộm nằm sấp xuống nước, há miệng cố gắng giải nhiệt.
Ngay ở bên cạnh hồ nước có đặt một bộ trang bị chất điện dung mang tính chất đặc biệt, Lôi Công đang lẳng lặng nằm cạnh đó để tu luyện.
Lôi điện màu lam hóa thành lôi tương dày đặc bao trùm cơ thể nó, trong vòng một trăm mét xung quanh không có một gốc cây ngọn cỏ nào.
Chờ đến tối sau khi ông ngoại trở về, Cao Bằng giao Lôi Thần Thạch cho ông ngoại và dặn dò cách sử dụng nó như thế nào.
Trình tự tiến hóa của Lôi Công không tính là phức tạp, thậm chí có thể nói là rất dễ dàng, chỉ cần nuốt Lôi Thần Thạch vào bụng rồi ngâm trong Dũ Linh Thủy là được.
Kỷ Hàn Vũ mở hộp ngọc ra, trong hộp chỉ có một viên đá quý màu tím mười sáu mặt trong suốt, bên trong viên đá có một vết ngấn màu đỏ tím, nếu không quan sát kỹ sẽ không nhìn ra được.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài viên đá, cảm xúc tê dại truyền đến đầu ngón tay.
Kỷ Hàn Vũ nheo mắt lại, đặt bảo thạch vào trong hộp rồi gật đầu nói:
- Được, vậy ông sẽ đưa Bạch Long và Lôi Công tới thiên trì một chuyến, cháu ở nhà phải tự chăm sóc mình cho tốt.
- Ông hãy chú ý an toàn.
Dù biết với thực lực của Bạch Long thì ông ngoại sẽ rất khó gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn vẫn dặn dò.
- Ừ, Thiên Trì Xà Vương ở núi Trường Bạch đã đạt thành quan hệ tế tự với chính phủ địa phương, ông chỉ tới xin một chút Dũ Linh Thủy mà thôi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Kỷ Hàn Vũ cười khoát tay.
Tổng bộ Nam Thiên không thể không có ai trấn thủ, cho nên dù Cao Bằng rất muốn tới thôn Trường Bình nhưng vẫn phải chờ ông ngoại về rồi tính sau. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là gần đây hắn bôn ba bên ngoài suốt, cũng có chút mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian ở Du Châu rồi lại đi.
Ngày thứ hai, ông ngoại dẫn theo Bạch Long và Lôi Công tiến về núi Trường Bạch. Thời gian đi đường cộng với thời gian tiến hóa, ít nhất cũng phải hơn một tuần.
- Đừng nóng vội, chờ ông ngoại về ta sẽ dẫn ngươi tới nơi mình sinh ra.
Cao Bằng nói với Tiểu Diễm.
Trải qua một khoảng thời gian, tựa hồ Tiểu Diễm đã quên đi chuyện này. Khi nghe Cao Bằng nhắc lại, Tiểu Diễm đang mổ lông chợt dừng lại, trầm mặc nửa ngày, sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng rỉa lông.
- Được.

Căn cứ thành phố Du Châu, thành khu Bách nghiệp.
Bên trong tòa nhà bỏ hoang màu đen chứa đầy rác rưởi, ở góc tường còn có ba thùng xăng trống không, phía trên có ba tấm gỗ nhỏ tràn đầy bụi.
Lúc trước bởi vì doanh thu không theo kịp cho nên mảnh đất này đã trở thành tòa nhà bỏ hoang, không có ai quản lý. Dần dần trở thành chỗ ở của những người lang thang.
Cốt thép han gỉ chọc thủng tường xi măng như mấy ngón tay khô quắt, mấy sợi dây điện dây thừng cũ quấn quanh cốt thép tạo thành một nơi treo đồ đơn giản. Trên đó có mấy bộ quần áo cũ nát, còn cả đồ lót và bít tất.
Trên tường dán vài tờ báo dày, giấy báo hơi ố vàng, bên trái dán một tấm áp phích có hình ảnh nữ người mẫu với tư thế gợi cảm hấp dẫn, vị trí bộ ngực bị cào rách lộ ra bức tường phía sau.
Một bóng người dựa vào góc tường, từ trong chăn nệm nhô ra một cái đầu rối tung, cũng không biết bao lâu rồi chưa gội.
Bây giờ vẫn là buổi chiều, mặt trời hơi ngả về tây treo cao trên đỉnh đầu. Nhưng chẳng hiểu vì sao trong tòa nhà cũ lúc nào cũng âm u nặng nề, màn sương đen mỏng tràn ngập trong không khí…
- Hắt xì!
Kẻ lang thang nấp trong góc tường đột nhiên hắt xì một cái, mở đôi mắt to lèm nhèm, vươn tay xoa xoa mí mắt.
Mặt trời xuống núi rồi sao? Ngáp một cái, mặt trời xuống núi là lúc hắn ra ngoài lục đồ.
Từ trong chăn đứng dậy, sau đó lại sờ sờ dưới gối lấy ra mấy đồng tiền xu lấp lánh và mấy tờ tiền giấy rúm ró, cẩn thận cất vào trong túi quần. Đây là những thứ đáng giá nhất trên người hắn, chắc chắn phải mang theo người.
Nhưng vì sao mấy đồng tiền xu này lại lạnh thế nhỉ? Kẻ lang thang nhíu mày, ngồi xổm xuống nền xi măng sờ sờ, cảm giác lạnh buốt khiến cho hắn run lên cầm cập. Có bao giờ sàn nhà lạnh thế đâu, chẳng lẽ có chỗ nào rỉ nước rồi?
Lúc này hắn mới phát giác có gì không đúng, vội vàng chạy ra ngoài tòa nhà bỏ hoang.
Còn chưa chạy ra được hai bước, trước mắt hiện lên một đoàn bóng đen, sau một khắc liền mất đi ý thức.
- Cục trưởng, ở tòa nhà bỏ hoang có ba người lang thang đã chết.
Cảnh sát Hàn Duệ mặc đồng phục cầm tài liệu trong tay báo cáo với cục trưởng.
- Ừ.
Cục trưởng gật đầu, tiếp tục lật tài liệu trong tay. Chỉ là ba kẻ lang thang mà thôi, không đáng để hắn quan tâm.
- Thời gian ba người này chết gần tương đương, thi thể có hiện tượng cứng ngắc, huyết dịch bị đọng lại, tựa hồ bị đóng băng… Nhưng ở trong tòa nhà bỏ hoang không có đồ điện nào, hơn nữa cũng không có mưa rào bất ngờ. Nghi ngờ là do ngự thú hoặc quái vật gây ra.
Hàn Duệ tiếp tục báo cáo.
Cục trưởng dừng đọc tài liệu, nhíu chặt lông mày.
Nếu là án giết người bình thường thì không coi là chuyện lớn gì, dù sao cũng chỉ là mấy kẻ lang thang. Nhưng đã liên quan đến quái vật hoặc ngự thú thì chính là đại án, đây cũng là do thế cục hiện giờ quyết định.
- Đi kiểm tra một chút xem, phái tổ chuyên án đi…
Cục trưởng thở dài.
Thành khu Bách Nghiệp luôn luôn không quá an bình, đây là nơi rồng rắn lẫn lộn, ngày nào cũng có người chết một cách bất thường. Đối với một thành khu có mấy chục vạn dân cư thì đây là chuyện rất bình thường.
Sở cảnh sát thành khu Bách Nghiệp phong tỏa tòa nhà bỏ hoang, đồng thời phái cảnh sát điều tra nhưng không thu hoạch được gì.
Trên mặt đất, ngoài ba kẻ lang thang thì không có dấu chân nào khác, trên vách tường xung quanh cũng không có vết cắt bất thường nào.
Cuối cùng hồ sơ vụ án này bị lưu lại, tòa nhà bỏ hoang cũng bị phong tỏa cấm ra vào.
Trong lúc đó Cao Bằng tranh thủ đến trường học một chuyến, trong trường học hết thảy như thường, nhìn qua cảm xúc học tập mạnh mẽ của các học sinh cũng rất cao. Kỳ thật những việc như học tập là phải xem tính tự giác, ở giai đoạn cấp hai, cấp ba cũng không hề dựa vào thiên phú, chỉ cần muốn học và bằng lòng học thì khi thi đại học đạt sáu trăm điểm sẽ không có vấn đề.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận