Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 702: Tân Chuẩn Thần

Chương 702: Tân Chuẩn Thần
Ngoài A Ngốc, mỗi ngự thú đều được phân một phần tinh hoa máu thịt thần tính. Dù A Ngốc không có tinh hoa máu thịt nhưng cũng có được bảo vật khác – Tủy Thần Linh.
Không có ngự thú nào tranh đoạt Tủy Thần Linh với A Ngốc.
A Ngốc giản dị ngượng ngùng ôm hai viên Tủy Thần Linh to bằng quả dưa hấu nói:
- Hay ta chia một nửa cho chúng nhé.
- Không cần, dù Tuỷ Thần Linh có thể khiến xương cốt cứng cáp hơn, nhưng không giúp chúng tăng lên trên mặt bản chất.
Cao Bằng lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ có khung xương, không có bảo vật gì hợp với ngươi hơn.
- A Ngốc, ta không cần, ngươi tự dùng đi.
Đại Tử cười hắc hắc.
- Đúng vậy, ngươi ăn đi, bọn ta không ăn.
Bàn Đại Hải cũng lên tiếng.
Đám ngự thú còn lại cũng dồn dập ủng hộ.
Thấy vậy, A Ngốc không từ chối nữa.
Tiểu Hoàng nuốt miếng tinh hoa máu thịt của thần linh vào bụng, toàn thân vịt đều đang sôi trào thăng hoa.
- Ngao ngao ngao…
Từ trong cổ họng nó phát ra âm thanh kỳ quái.
Bên cạnh, nước bọt của Sahara sắp chảy thành thác nước, trợn tròn sáu con mắt ngây ngốc nhìn chủ nhân của mình.
Chẳng lẽ chủ nhân không phải con vịt, cũng là chó sao?
Nghĩ vậy, Sahara vụng trộm tiến lại ôm đùi Tiểu Hoàng.
Cọ, cọ, cọ…
Bành!
Sahara bị đạp một cái, bay vèo ra ngoài.
Tiểu Hoàng gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp táo bạo điên cuồng sôi trào. Cơ bắp nó cứng như núi đá, cực kỳ dữ tợn, tựa như có vô số con mãng xà lớn đang bò loạn trong người.
Oanh!
Mặt đất bị Tiểu Hoàng dẫm nát.
Ầm ầm.
Tiểu Hoàng lảo đảo, hơn nửa cái chân dẫm sâu xuống mặt đất.
Lấy Tiểu Hoàng làm trung tâm, mặt đất hơn vạn mét xung quanh đều sụp xuống.
Bên trái, Tiểu Diễm điên cuồng vỗ cánh, nhiệt độ cao từ cơ thể nó tỏa ra bốn phía. Dù không có hoả diễm, nhưng nhiệt độ cực cao đủ để khiến bùn đất dưới chân bốc lên khói trắng.
- Không thể để cho bọn chúng tiếp tục nữa, phải tách cả hai ra.
Cao Bằng không ngờ Tiểu Hoàng và Tiểu Diễm ăn vào tinh hoa máu thịt thần tính sẽ có phản ứng lớn như vậy.
- Các ngươi đừng ăn nữa, từ từ từng người một.
Cao Bằng dặn đám ngự thú còn lại đừng làm loạn.
Bàn Đại Hải khống chế Thuỷ nguyên tố ngưng tụ ra một bàn tay lớn cầm cả Tiểu Hoàng lẫn mặt đất dưới chân nó lên, ném mạnh ra xa.
Tiểu Hoàng gầm nhẹ một tiếng, cái trán nhô lên.
Tiểu Hoàng gào thét, khí tức của nó dần dần mạnh hơn, đẳng cấp cũng tăng lên vèo vèo. Tinh hoa hoa máu thịt thần tính còn có hiệu quả tốt hơn tưởng tượng.
Cấp 86 → cấp 87 → cấp 88 → cấp 89 → cấp 90.
Tiểu Hoàng tăng cấp cực nhanh.
Mặc dù Tiểu Hoàng chỉ ăn một ít tinh hoa máu thịt mà thôi, nhưng chỉ một chút này cũng là từ máu thịt có kích thước gấp vạn lần mới ngưng tụ ra được.
Đạt tới cấp 90, đẳng cấp tăng như chẻ tre của Tiểu Hoàng mới bắt đầu chậm dần.
Bàn Đại Hải quyết định thật nhanh:
- Cao Bằng, cho Tiểu Hoàng một miếng tinh hoa thần tính nữa.
Cao Bằng xé một miếng tinh hoa thần tính to bằng quả vải ném cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng quay lưng về phía Cao Băng, giơ tay bắt được miếng tinh hoa thần tính đó. Tinh hoa thần tính vừa chạm vào tay Tiểu Hoàng lập tức tan chảy như mỡ bò đặt lên chảo nóng.
Tiểu Hoàng kêu lên đau đớn.
Giọng nói của Bàn Đại Hải vang lên bên tai Tiểu Hoàng:
- Nhanh chọn bộ vị thần hóa đầu tiên của ngươi, tốt nhất là nơi có thể gia tăng sức chiến đấu.
Tiểu Hoàng híp mắt lại, không chút do dự lựa chọn hai nắm đấm.
Oanh!
Hai ngọn lửa màu vàng bốc lên từ hai nắm đấm của Tiểu Hoàng, phá toái hư không.
- Sự lãng mạn của hùng vịt chính là hai nắm đấm này!
Tiểu Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Ta phải dùng hai nắm đấm này nghiền nát mọi âm thanh không phục!
Gần như ngay sau đó, Tiểu Diễm rít lên.
Ngọn lửa màu xanh vút thẳng lên trời, sương mù màu xám trên đầu tiếp xúc với ngọn lửa lập tức bị nung thành màu đỏ ỏn, sương mù tiêu tán không ít.
Lửa lớn ngập trời quét sạch bốn phương.
Nuốt tinh hoa thần tính Cao Bằng đưa cho, Tiểu Diễm chần chừ một chút, sau một giây nó chọn vị trí thần hoá đầu tiên: Yết hầu.
Tiếng kêu của Tất Phương, có thể chấn nhiếp tà vật hồn thể!
Sau khi được thần hoá, yết hầu của nó lại càng mạnh hơn, càng tăng thêm tổn thương với hồn thể.
Sau khi tấn thăng lên Chuẩn Thần, Cao Bằng phát hiện hai chữ “Á huyết” trước chữ “Tất Phương” trong tên của Tiểu Diễm đã không còn nữa.
Có lẽ theo sự đột phá, huyết mạch trong cơ thể nó lại tăng thêm một bước.
Tất Phương hót vang một tiếng, mây đen trên trời tản ra.
Sương mù màu xám đầy trời tựa hồ là do vong hồn tạo thành. Bọn chúng hoảng sợ bay ra bốn phương tám hướng, còn lại một chút sương mù không kịp trốn bị tiếng hót vang này đánh cho xơ xác.
Tiểu Diễm và Tiểu Hoàng đều đột phá Chuẩn Thần.
Cùng lúc đó, sương mù màu xám lại lặng lẽ ngưng tụ trên đầu bọn họ.
Sương mù càng lúc càng dày, gió từ xa thổi tới.
Ánh nắng bị che khuất, bóng đen nuốt chửng ánh sáng.
Xa xa trong vùng đầm lầy, Tử Sắc Tinh Thần mở to mắt nhìn về phía đám Cao Bằng. Nó cảm giác một cỗ khí tức khác, đó là một Chuẩn Thần xa lạ. Còn có cả con quái vật đang lơ lửng trên đầm lầy nữa.
Bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Tử Sắc Tinh Thần do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại. Ta không nghe thấy gì hết…
Ta không nhìn thấy gì hết…
Nó không chịu được giày vò. Một trận chiến cấp Chuẩn Thần có thể khiến cho cái thân thể đang chồng chất vết thương này sụp đổ, thực sự là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Không phải ta sợ chết, ta chỉ không muốn chết một cách lặng lẽ ở nơi này.
Tử Sắc Tinh Thần kinh ngạc ngồi trên tảng đá. Khung xương lởm chởm cô độc ngồi giữa đầm lầy, chỉ còn cái đầu nhỏ màu tím rủ xuống vai.
So với cơ thể to lớn, cái đầu của nó thực sự rất nhỏ.
Bàn chân màu trắng dẫm vào trong bùn nhão, đầm lầy dưới chân dần nuốt chửng phần lưng, bong bóng ọt ọt nổ vỡ.
Trong bong bóng là ký ức trầm tư của nó.
Nó nhìn thấy thôn dân kêu rên trong tai nạn.
Nó nhìn thấy đồng tộc ngã xuống trong trận đồ sát.
Nó nhìn thấy chiến hữu nện quyền phải vào ngực mình, sau đó thẳng tiến không lùi giết ra ngoài.
Một năm, hai năm, ba năm…
Phù.
Một hơi thở thật nặng.
Tử Sắc Tinh Thần đứng dậy, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.
Có lẽ bọn họ có thể đối phó được, có lẽ họ không cần mình hỗ trợ… Tử Sắc Tinh Thần tự an ủi mình như vậy.
- Vợ ta kêu một tiếng ngươi còn không phục?
Tiểu Hoàng ngẩng đầu kiệt ngạo nhìn chằm chằm màn sương mù màu xám ngưng tụ trên bầu trời, ánh mắt đầy khiêu khích.
Nó giơ ngón giữa tay phải lên, ngoắc ngoắc:
- Muốn Hoàng gia gia ta đến đo thử sức nặng của ngươi không?
Tiểu Diễm khẽ kêu lên một tiếng, vung cánh đứng bên cạnh Tiểu Hoàng. Một vịt một hạc, hai con sóng vai cùng nhìn lên trời.
Bọn chúng có thể cảm nhận được trong màn sương mù màu xám trên trời tồn tại một loại ý thức nào đó. Đạo ý thức đó lẩn quẩn bồi hồi, không ngừng nhìn bọn nó.
Tiểu Diễm không sợ, thiên phú của Tất Phương là thiên địch có thể khắc chế quái vật hồn thể. Còn con vịt chết tiệt này, nàng vẫn tương đối tin tưởng vào năng lực cận chiến của nó.
Màn sương mù màu xám bồi hồi một khắc nữa rồi lui đi.
Bầu trời cũng lộ ra.
Thái độ rất rõ ràng, ý muốn nói đám Cao Bằng mau xéo đi, đừng có tiếp tục gây sự ở đầm lầy Vân Mộng nữa.
Cao Bằng phất tay, để cho bọn Đại Tử tiếp tục đột phá ở đây. Chỉ cần không phải Thần Minh ra mặt gây sự thì không cần để ý tới nữa.
Còn nếu là tồn tại dưới cấp Thần Minh… Vừa vặn để cho chúng nó luyện tay một chút.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận