Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 495: Ký Sự Mạo Hiểm Của Đại Tử

Chương 495: Ký Sự Mạo Hiểm Của Đại Tử
Trước đó thế giới chỉ biết đến ba ngự sử Vương cấp là Kỷ Hàn Vũ, Cao Bằng của khu Hoa Hạ và Warren khu Ấn Dương.
Đã tra ra được không ít quái vật Vương cấp, nhưng ngự sử Vương cấp chỉ có ba người, đủ thấy ngự sử Vương cấp hiếm thấy thế nào.
Nhưng hiện giờ, chỉ trong một đêm mà có thêm tới bốn ngự sử Vương cấp. Hơn nữa có nhiều căn cứ thành phố và địa khu lớn tuyên bố rời khỏi Liên minh chính phủ như vậy, khiến cho cảm xúc khủng hoảng của dân chúng lại càng nghiêm trọng hơn.
Theo như tin tức Cao Bằng nhận được. Hiện giờ trên thế giới, thái độ của tuyệt đại bộ phận các căn cứ đối với Liên minh chính phủ thế giới là nghe điều nhưng không nghe tuyên.
Giống như thời cổ khi Hoàng Đế tại vị, nhưng các châu phủ lớn dưới chân thiên tử nghe điều nhưng không nghe tuyên, có nơi thậm chí còn xuất hiện phản quân, có phản vương tự ủng binh làm vua.
Hiện giờ Liên minh chính phủ thế giới đã rơi vào thế lầu cao sắp đổ, đã là cục diện rất khó vãn hồi.
Hơn nữa Cao Bằng biết được một chút chân tướng nên lại càng hiểu rất rõ, những ngự sử bất ngờ xuất hiện này không phải người trái đất, mà là tộc nhân của các bộ lạc thượng cổ đã từng rời khỏi nơi này.
Chỉ một bộ lạc Tang Đồng đã có thể phái ra bốn ngự sử Vương cấp không hề tệ tới thăm dò, cho thấy thực lực của những bộ lạc này còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Bởi vì bây giờ ở trái đất có thiên địa áp chế nên mới chỉ phái ra ngự sử Vương cấp tới, nếu không có lẽ là một loạt Hoàng cấp, Đế cấp sẽ xuất hiện trước mặt thế nhân. Chắc hẳn nội tình của bọn họ rất khủng bố, chỉ cần mức giới hạn của trái đất cao hơn thì bọn họ sẽ có người cấp cao hơn tới.
Những gì bày ra ở đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, còn rất nhiều ngự sử mạnh hơn tiềm ẩn trong bóng tối.
Cao Bằng âm thầm thở dài.
Hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa. Hắn biết mình rất có tiếng tăm, khẳng định sẽ có người muốn dẫm lên mình để thượng vị.
Hắn cũng không ngại khiêu chiến, nhưng nếu cứ liên tục không ngừng tiếp nhận khiêu chiến như thế thì quá mệt mỏi.
Đợi ở trái đất thì mãi mãi cũng chỉ có thể làm một quân cờ. Cao Bằng không muốn làm quân cờ, hắn muốn làm người đánh cờ.
Muốn trở thành người đánh cờ, biện pháp duy nhất là rời khỏi trái đất. Trái đất có áp chế với ngự thú và quái vật cường đại, đây là sự bảo vệ, cũng là giam cầm.
Hôm qua thị trưởng căn cứ thành phố Giang Nam Hạ Vĩ đã gọi điện cho Cao Bằng, hy vọng hắn và ông ngoại có thể cùng gia nhập căn cứ Giang Nam của ông ta. Giọng nói có vài phần tôn sùng, vài phần muốn lấy lòng Cao Bằng và Kỷ Hàn Vũ.
Dù giọng nói của Hạ Vĩ rất thành khẩn, nhưng cuối cùng Cao Bằng vẫn từ chối.
Mấy hôm sau, thi thoảng lại xảy ra chuyện ngự sử cướp bóc, phạm tội ở các địa khu khác.
Trong thời loạn, nhân tính thiện ác đều sẽ được phóng một cách cực đoan.
Nhưng có tập đoàn Nam Thiên và Cao Bằng trấn thủ, căn cứ Du Châu vẫn an ổn hơn rất nhiều địa khu khác.
Cao Bằng cũng giúp chính phủ thành phố Du Châu ổn định thế cục nơi này.
- Sao Đại Tử còn chưa về nhỉ?
Cao Bằng hỏi:
- Gần đây bên ngoài không an toàn, phải gọi Đại Tử về nhanh.
Tiểu Diễm đau khổ đáp:
- Cao Bằng, Đại Tử mất tích rồi.
Thân thể Cao Bằng cứng đờ, giọng nói cao hơn mấy phần, tràn đầy nghiêm khắc hỏi lại:
- Mất tích? Không phải ngươi nói có ngự thú đi theo nó sao? Sao lại mất tích?
Tiểu Diễm hơi bối rối:
- Đúng là có ngự thú đi cùng Đại Tử, nhưng hôm qua Đại Tử đã chạy vào một vết nứt, sau đó vết nứt đã biến mất rồi.
Trái tim Cao Bằng nặng trĩu trầm xuống. Hắn muốn thông qua huyết khế liên lạc với Đại Tử nhưng giống như đá chìm đáy biển.
- Đưa ta đến chỗ nó biến mất.
Cao Bằng cưỡi trên lưng Tiểu Diễm đi tới vị trí Đại Tử biến mất. Nửa giờ sau đã tới nơi, chỉ cách tập đoàn Nam Thiên hơn ba trăm cây số, cũng không coi là xa xôi.
Với ngự thú đã sắp lên tới Vương cấp như Đại Tử thì lại càng gần…
Nhưng lúc này hiển nhiên Cao Bằng không có lòng dạ nào nghĩ tới những điều này.
Đây là một sơn cốc tịch mịch, cây cối trong sơn cốc đều khô héo cả, thậm chí còn có vài cây bị điện giật thành than.
Có một con Ly Hoa Hổ Miêu trong sơn cốc đang lén lút dò xét Cao Bằng. Tiểu Diễm quay lại nhìn nó, Ly Hoa Hổ Miêu nhảy lên mấy mét, dựng đứng cái đuôi, chớp mắt đã nhảy nhót nhanh như thỏ biến mất trong rừng cây.
Cao Bằng ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn cây cối đã cháy thành than dưới đất, có chút cộm. Dùng ngón tay miết, lập tức lòng bàn tay biến thành màu đen kịt.
- Là bị lôi hồ quét qua.
Bình thường Cao Bằng vẫn chơi cùng Đại Tử, đương nhiên nhận ra những vết tích còn sót lại.
Theo như Tiểu Diễm nói, rất có thể Đại Tử đã tiến vào một vết nứt không gian nào đó, Cao Bằng cảm thấy vẫn còn may mắn.
- Ngươi xác định nó mất tích ở đây sao?
- Ừ ừ.
Tiểu Diễm gật đầu.
Không tìm ra được, cuối cùng Cao Bằng thở dài một hơi.
Theo như Tiểu Diễm kể lại, sau khi Đại Tử tiến đến gần vết nứt không gian kia thì từ trong vết nứt loé lên ánh sáng màu tím. Đại Tử nhìn thấy, đầu tiên là tò mò nhìn vào trong, sau đó thì chổng mông bò vào.
- Tên ngốc này!
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Cao Bằng vẫn muốn cố gắng lần cuối.
Hắn nhắm mắt muốn thông qua huyết khế kêu gọi Đại Tử, nhưng giống như đá chìm đáy biển, không nhận được đáp lại.
Đáy lòng Cao Bằng trầm xuống, cuối cùng hắn nhìn lại sơn cốc này một chút rồi cưỡi lên lưng Tiểu Diễm rời đi.
Tiểu Diễm tựa như một đứa trẻ gây tội, dọc đường đi không dám nói lời nào.

Một ngày trước, Đại Tử uốn éo cái mông bò bò đi, chẳng có mục đích.
Ba cặp long dực trên lưng vô thức run lên. Khi ấy Đại Tử bị kích thích nên hạ quyết tâm rèn luyện, dù sao thì trong phim hoạt hình hay chiếu là như thế.
Ta đã đi hai ngàn lẻ năm tiếng rồi mà Cao Bằng vẫn không tới tìm, thù này ta sẽ không quên.
Đại Tử hơi tức giận. Có phải Cao Bằng không thấy lời nhắn của mình không?
Mình đã nhắn là mình muốn đi rèn luyện, vì sao Cao Bằng vẫn không tới tìm mình?
Có phải Cao Bằng không thích mình nữa không?
Đại Tử há mồm cắn vào một thân cây, cái miệng lớn nhai nhai nuốt vào.
Con rết là động vật ăn tạp, mặc dù Đại Tử là Ngô Long nhưng trên bản chất vẫn giữ vài phần tập tính của loài rết.
Đột nhiên có một tia sáng màu tím loé ra trước mắt, Đại Tử rất bực mình. Cái thứ phát sáng này quấy rầy cơn giận dỗi của nó.
Nghĩ vậy, nhưng Đại Tử liền đuổi theo.
Ồ? Đây là cái gì?
Đại Tử thấy đằng trước có một hang động hình bầu dục loé ra ánh sáng màu tím, bên trong có Lôi nguyên tố nồng đậm, nó bị hấp dẫn bò tới.
Hai cái long trảo bám vào biên giới vết nứt không gian, Đại Tử tò mò ngẩng đầu lên rồi thò vào trong nhìn quanh.
Đại Tử thò hẳn đầu vào trong vết nứt không gian, chỉ thấy một một mảnh không gian mênh mông. Bên trong toàn là một màu tím, màu lam, màu bạc, màu đỏ, đủ các loại màu sắc lộng lẫy đan xen vào nhau.
Lôi nguyên tố nồng đậm khiến nó không nhịn được hít sâu vào một hơi. Ở đây Đại Tử cảm giác như cá bơi trong nước, cảm giác này khiến cho hai mắt nó sáng lên, không kịp nghĩ đã chổng mông bò vào.
Lôi nguyên tố trong không khí tự ngưng đọng thành đủ hình dạng, có hình cầu, có hình tam giác, có hình sợi. Đây đều là hình thái cơ bản nhất, phía xa xa Đại Tử còn nhìn thấy một con mãng xà ngưng tụ từ lôi điện đang du đãng không mục đích, còn có một con thỏ ngưng tụ từ thiểm điện màu hồng đang nhảy nhót.
Đại Tử sợ ngây người. Đây là đâu?
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận