Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 672: Phân Tán

Chương 672: Phân Tán
Đằng Tu Thụ Tôn vong linh chậm rãi nhập vào trong màn sương mù màu xám. Rõ ràng nó đang đứng đó, nhưng lại như đang đưa thân vào một vùng không gian khác.
Nó sẽ theo gió hành tẩu, nó sẽ tiến lên trong màn sương. Nó vẫn tồn tại ở trong màn sương mù màu xám.
Trong màn sương xám không có gió, nhưng nó vẫn đang phiêu lãng theo gió, từ xa xa văng vẳng vọng lại tiếng ca.
Sâu trong màn sương, từng đầu vong linh trầm mặc thành kính đứng sắp hàng như tín đồ khấu kiến thần minh.
Đằng Tu Thụ Tôn vong linh cũng gia nhập đội ngũ, trầm mặc đứng đó.
Vù vù!
Gió lớn thổi tới.
Sương mù tiêu tán. Cao Bằng hắt xì một cái, xoa xoa mũi.
Cuối cùng đã hấp thu xong ký ức.
Hắn mở to mắt, thấy một đám người đang nhìn mình, hoặc là sùng bái, hoặc là vụng trộm dò xét.
- Mấy người nhìn tôi làm gì?
Cao Bằng nhíu mày:
- Kẻ địch còn chưa xử lý xong, đừng có mất tập trung.
- Đã… xong rồi.
U Tử Kim nhìn hắn một cách phức tạp.
- Chủ nhân, tặc tử đã bị chém đầu.
Giọng nói của A Ngốc vang lên từ đáy lòng Cao Bằng.
- Thì ra thế.
Cao Bằng chợt hiểu ra.
Đằng Tu Thụ Tôn chết đi, mộc giới cũng vỡ nát hoá thành từng khúc dây leo to lớn rơi xuống trong núi. Trong tiểu trấn, khí tức Mộc nguyên tố tiêu tán khiến cho lớp dây leo bên ngoài héo rút đi rất nhanh.
- Cám ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi sẽ nói với Phụ Vương, phong cho anh làm quan.
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài duyên dáng cười nói.
Hai mắt cô nàng sáng lấp lánh, kín đáo dò xét Cao Bằng.
Hàng mi cong vút, sống mũi cao, cặp mày bay vào tận tóc mai.
Ngọc Hoàn Hương không nhìn hắn nữa, trên hai gò má hiện lên ráng hồng.
Làm quan?
Cao Bằng không nhịn được cười lên.
Ta làm quan gì chứ? Ta không phải người dị tộc, mà ta cũng đâu có hứng thú gì với chuyện làm quan.
- Cô là công chúa sao?
Hai mắt Cao Bằng sáng lên.
Ngọc Hoàn Hương hơi sửng sốt, vội gật đầu, sau đó nhoẻn miệng cười.
A Tráng muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Cao Bằng, ngậm chặt miệng, yên lặng đứng sau lưng công chúa.
Cao Bằng thầm nghĩ, người này có lẽ là đại nhân vật.
Nếu giết chết đại nhân vật này, không chừng sẽ được tính là lập công lớn.
Nhưng hắn chỉ nghĩ thế thôi, trừ khi Cao Bằng có thể triệt để phi tang xoá mọi vết tích. Nếu không, một khi bại lộ sẽ rất không ổn, cái được chẳng bù nổi cái mất. Cô công chúa này, xem ra chỉ là một bình hoa, đập một cái bình hoa chẳng có ý nghĩa gì mấy.
Mười người ở đây mờ mịt nhìn chàng trai trẻ tuổi và cô gái xinh đẹp nói chuyện gì đó. Bọn họ không hiểu!
- Thì ra là công chúa điện hạ, thất kính!
Cao Bằng khom người nói:
- Mười một người chúng tôi là sư huynh muội, hiện giờ thiên hạ phân tranh, phụng mệnh sư tôn xuống núi tìm kiếm cơ duyên.
Nghe Cao Bằng nói tiếng dị tộc lưu loát, mấy người đều trợn tròn hai mắt, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Con mẹ nó chứ, làm sao hắn lại biết tiếng của dị tộc???
A Tráng im lặng dự thính. Hắn nghe khẩu âm của Cao Bằng có mang chút giọng điệu trấn Sa Lâm, hẳn là người sống gần đó, chắc hắn không nói dối.
Chỉ là, vừa rồi người trấn Sa Lâm đã bị bà lão kia giết sạch, không thể xác định được hắn nói thật hay nói dối.
Làm thị vệ thiếp thân bên cạnh công chúa, hắn phải cẩn thận với tất cả những người có ý đồ tiếp cận nàng.
- Công chúa đã an toàn, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa. Xin cáo từ.
Cao Bằng gật đầu chào, rồi quay người bỏ đi. Mười người kia tỉnh tỉnh mê mê đi theo hắn. Dù sao thì bọn họ cũng chẳng hiểu đối phương đang nói gì, đánh nhau cũng nhờ Cao Bằng ra tay từ đầu tới cuối. Bọn họ có cảm giác mình như mười con cá ướp muối treo trên cổ Cao Bằng, chỉ cần khi hắn ra tay, bọn họ hô to 666 là được.
Thấy Cao Bằng cứu được công chúa mà lại hờ hững rời đi, đến mười vị sư huynh muội của hắn cũng như thể vừa thở phào nhẹ nhõm, A Tráng hơi sửng sốt. Chẳng lẽ mình nghi ngờ sai rồi sao?
- Tráng sĩ, xin dừng bước.
A Tráng hô lớn.
- Không dừng.
Cao Bằng phất tay.
Nói đùa. Mười người này rất vướng víu tay chân, nói không nói được, nghe cũng không nghe được, nói thêm hai câu sẽ lộ hết thân phận.
Nếu chỉ có một mình, có thể Cao Bằng sẽ đồng ý.
Dĩ nhiên không phải vì nàng công chúa xinh đẹp này, mà là vì có thể dựa vào cái cây to Minh Ngọc quốc để hấp thu dưỡng chất.
Đi xa rồi, Cao Bằng để cho A Ngốc truyền thâu mảnh vỡ ký ức ngôn ngữ đã hấp thu cho mười người đi cùng.
Mười người kia cũng ngây ra giống hắn, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại.
Lặng lẽ lẩm bẩm học ngôn ngữ mới, xong xuôi, cuối cùng mười người họ cũng hiểu vì sao Cao Bằng biết tiếng người dị tộc.
- Lần này chúng ta tới đây, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là phải ghi chép lại kỹ lưỡng hơn thế cục của toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa. Biết người biết ta mới có thể trăm trận không bại. Tiếp theo là nghĩ cách có thể che giấu sự tồn tại của con đường nối liền Cửu Thiên Thập Địa với trái đất. Như vừa nãy tôi đã nói, chúng ta là mười đệ tử tông môn đi ra ngoài lịch luyệt.
- Theo như tin tình báo trước đó, trong Cửu Thiên Thập Địa, ngoại trừ rất nhiều quốc gia, còn có không ít cường giả tán tu đã khai tông lập phái.
- Những tông môn giáo phái này đều có trụ sở, nếu chúng ta có thể thiết lập ra tông môn của mình ở gần cửa con đường nối liền với trái đất, sẽ giảm bớt nguy cơ bị bại lộ.
Cao Bằng từ tốn nói.
- Đương nhiên, tình báo sau đó cũng chỉ có thể hết sức nỗ lực mà làm. Làm không được thì thôi, mục đích chủ yếu vẫn là cái đầu tiên.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Bạch Hải Huyền mở miệng hỏi.
- Từ giờ trở đi, chúng ta nói chuyện sẽ dùng ngôn ngữ của Cửu Thiên Thập Địa.
Cao Bằng quay sang nhìn hắn dặn dò:
- Nếu không, bại lộ lúc nào cũng không biết.
Vèo.
A Ngốc biến mất.
Có tiếng nổ vang lên sâu trong rừng.
Cây cối ngăn trở, hai cỗ khí tức cường hoành đột nhiên bộc phát, sau đó im bặt.
Lát sau, A Ngốc đem theo một cái đầu người trở về.
- Người này vẫn đi theo chúng ta, nghe được chuyện chúng ta nói, tâm thần lay động, đã lộ ra sự tồn tại của mình.
Cao Bằng nhíu nhíu mày.
Bạch Hải Huyền cúi đầu xấu hổ.
- Vậy có phải thân phận của chúng ta đã bị lộ không?
U Tử Kim gian nan hỏi.
- Không biết.
Cao Bằng bình tĩnh đáp, nghĩ một lát rồi lại nói:
- Chắc là chưa đâu.
- Chủ nhân, khi bắt được hắn thì ta chuẩn bị rút ra linh hồn để đọc ký ức, nhưng khi sắp chết, không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì làm ô nhiễm linh hồn của mình, ký ức ta đọc được chỉ toàn một màu đen…
A Ngốc nói với Cao Bằng thông qua huyết khế.
- Ừ, biết rồi.
- Trước mắt chúng ta tới thành trì gần nhất đi.
Lần đầu tới nơi Cửu Thiên Thập Địa lạ lẫm này, Cao Bằng cũng không có được chủ ý gì tốt.
Nửa ngày sau, nhóm người Cao Bằng tiến vào một toà thành.
Hoàn toàn khác với trấn Sa Lâm ở nơi biên giới xa xôi, toà thành này dù ở biên cảnh nhưng vẫn là một toà trọng thành, tiểu thương lui tới nối liền không dứt, phồn hoa rực rỡ, trấn Sa Lâm không thể sánh nổi.
Trên đường phố, người qua người lại như dệt cửi. Đầu tiên, Cao Bằng dẫn mười người tới một nơi giống như cửa hàng, hỏi ông chủ có mua thi thể quái vật không.
Bán hết mấy cái xác quái vật dọc đường thuận tay giết được với giá thấp, Cao Bằng có được ít tiền, sau đó dẫn mười người tới dịch trạm, thuê một phòng nghỉ chân.
Đồng tiền của Minh Ngọc quốc có màu bạc, nhưng lại không phải bạc, mà là một loại kim loại Cao Bằng chưa từng biết đến. Thứ kim loại này cực kỳ nhẹ, sờ vào thấy thô ráp, không ít đồng ở mép có một chút lỗ hổng to bằng hạt cát.
Chia số tiền vừa kiếm được cho mười người, Cao Bằng nói:
- Vừa rồi tôi có tìm ông chủ, thuê phòng trong năm ngày. Trong năm ngày này, mọi người tự do hành động, chú ý an toàn, đừng để lộ bản thân.
Chờ mọi người đi rồi, Cao Bằng ngồi ở trong phòng, thu A Ngốc lại, sau đó triệu hồi ra Bách Biến Long Nghĩ, để nó đổi thuộc tính sang hợp thể của Bạch Cực Trú Quang Nghĩ và Nặc Không Long Nghĩ.
Két….
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, nhưng ở cửa lại trống không.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận