Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 699: Núi Xương

Chương 699: Núi Xương
Cao Bằng không quá tán thành hành vi của nó. Dù sao thì thân phận của nó cũng là thần hộ mệnh của bộ lạc Lê, tất cả mọi người đều sùng kính nó, nhưng nó lại trở mặt bán người, hành vi này thực trơ trẽn.
Làm người phải coi trọng chữ tín, đây là ranh giới cuối cùng của Cao Bằng.
Tử Sắc Tinh Thần xem thấu thái độ của Cao Bằng, chỉ cười ha ha mà không tức giận. Dù sao nó cũng chỉ cần mượn tiểu tử này để trở về bộ lạc thôi, không hy vọng được người khác tán thành. Đó là tính cách của nó, chỉ tin vào bản thân, không tin người khác.
- Ta biết một chỗ, nơi đó đã từng xảy ra thần chiến. Cho dù Thần khí và những thứ có giá trị đều đã bị lấy đi, nhưng vẫn còn vài cái Thần thi và chút cặn bã còn sót lại trên chiến trường. Để ta đưa ngươi tới.
Tử Sắc Tinh Thần quay người đi vào sâu trong đầm lầy.
Đó không phải hướng Cao Bằng đến lúc trước.
Cao Bằng không phản ứng gì, Bàn Đại Hải thì cực kỳ kích động:
- Cao Bằng, chúng ta mau tới đi.
- Chủ nhân!
- Nam thần!
- Cao soái!
Một đám ngự thú nghe thấy có Thần thi, hai mắt đều sáng rực như đèn pha.
Đại Tử đã chảy nước rãi ròng ròng rồi. Nó vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, cái bụng còn cứng hơn cả sắt thép rung động.
- Cao Bằng, ta muốn ăn. Ta sẽ chỉ ăn phần được chia thôi.
- Nếu có Thần thi, huyết nhục tinh hoa mà Hắc Oa phân giải ra sẽ là đại bổ đấy!
Hai mắt Tịch Sư cũng sáng lên, chỉ cần ăn được một ít huyết nhục tinh hoa cấp Thần thì nhất định nó sẽ tăng mạnh. Dù nó chưa từng được hưởng dụng Thần thi, nhưng chắc chắn là cực kỳ ngon.
Tất cả đám ngự thú đều cực kỳ kích động.
Một màn này Tử Sắc Tinh Thần đều nhìn thấy cả, cũng đều nằm trong dự tính của nó.
Đồ vật của Thần… với đám tiểu ngự thú này, khẳng định cực kỳ hấp dẫn, như miếng thịt tươi có thể khiến cho đám sói hoang điên cuồng vậy.
Tại sao nó không ăn hết? Nguyên nhân rất đơn giản, nó đã bị thương trí mạng, huyết nhục này không có tác dụng với thân thể nó. Mà nhục thân của nó, ngoài đầu lâu thì tất cả máu thịt đều đã bị ăn mòn tới trống không rồi.
Mà có một sức mạnh âm độc như đám giòi trong xương ngăn không cho vết thương của nó lạnh lại, cũng khiến cho nó không thể khôi phục vết thương nhờ ăn thịt, chỉ có nhờ một số thiên địa linh bảo cực kỳ đặc biệt, cực kỳ ít, hoặc ngự thú hệ trị liệu cấp Thần trở lên mới có thể chữa trị cho nó.
Dù là Thần Minh cũng phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng.
Chữa trị sẽ không tự nhiên sinh ra, dù là những quái vật có khả năng tự khôi phục cao đến mức biến thái cũng cần tốn cực kỳ nhiều năng lượng mới có thể tự chữa được vết thương của mình.
Dùng một vài đồ vật không có tác dụng gì đổi lấy hảo cảm của tiểu bằng hữu này, theo nó thấy là cực kỳ có lời.
Nó cũng không biết Cao Bằng có Tế Đàn Đại Thiết Cát, nếu không chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra nơi đó.
Dù máu thịt cấp Thần không có tác dụng với nó, nhưng tinh hoa huyết nhục sau khi được xử lý đặc biệt lại có thể hấp thu được.
Từ đầm lầy đi lên phía Bắc khoảng năm tiếng, sắc trời bắt đầu tối dần.
Cao Bằng ước chừng đã đi được rất xa rồi, Tử Sắc Tinh Thần dừng lại. Cao Bằng ở đằng sau có thể thấy một khu gồm nhiều hồ nước có diện tích không nhỏ.
Có hồ lớn đường kính hơn vạn mét, có hồ nhỏ chỉ mấy chục mét, vô số hồ nước san sát mấp mô chằng chịt đan xen lẫn nhau.
Ngay cả màn sương màu xám trên đầu cũng đã nhạt hơn rất nhiều, lộ ra mặt trăng cong cong treo lơ lửng.
- Nơi này có thể bay, đây là nơi duy nhất trong đầm lầy Vân Mộng không bị sương mù màu xám bao phủ.
Tử Sắc Tinh Thần nói.
- Không phải phế tích chiến trường ở trong những cái hồ này chứ?
Cao Bằng chỉ chỉ khu hồ nước trước mặt, hỏi.
- Ở ngay trong đó.
Tử Sắc Tinh Thần đáp:
- Nhưng Thần khí và Thần cách thì ngươi đừng có mong, đã bị người khác lấy hết rồi. Nơi này chỉ còn Thần thi mà thôi.
Cao Bằng gật đầu cám ơn Tử Sắc Tinh Thần, lại đồng ý với nó sau khi lấy được đồ sẽ đưa nó đi gặp những người khác trong bộ lạc, lúc này Tử Sắc Tinh Thần mới hài lòng rời đi.
- Khi nào muốn tìm ta, các ngươi cứ tới trước đầm lầy gọi tên ta là được.
Cao Bằng triệu hồi Chiêu Tài ra. Ngay khi Chiêu Tài vừa xuất hiện, hắn nhanh như chớp nắm chặt lấy ngực của nó.
Hai giây sau, Chiêu Tài ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn.
Chủ nhân đang làm gì thế?
Cao Bằng và Chiêu Tài nhìn nhau ba giây, sau đó hắn buông tay phải ra, sờ sờ đầu nó:
- Ngươi xem mấy cái hồ trước mặt đây, tìm bảo vật đáng giá nhất ra đi.
Chiêu Tài thông minh gật đầu rồi quay sang nhìn hồ nước.
Năng lực phát động, hai mắt chuột như hai cái đèn pin sáng lên.
Nó ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó trợn mắt nhìn hồ nước, cái đuôi kích động lắc lư liên tục không ngừng, cơ thể màu bạc như thuỷ ngân bắt đầu biến hình như Transformers.
Từ một con chuột, nó biến thành một con cá kiếm.
Cao Bằng vẫn biết Chiêu Tài có bản lĩnh này, dù không hiện ra trong danh sách năng lực của nó.
Đây kiểu như thiên phú của nó vậy.
Giống như con người có hai cái chân, hai cái tay, đây là một năng lực bình thường, không có gì đặc biệt cần ghi chú.
Một đám ngự thú khác thì chạy trên đường ranh giới ngăn cách giữa các hồ nước.
Ầm ầm! Cái chân phải thứ bảy của Đại Tử đột nhiên giẫm sập mặt đất, làm nó lảo đảo một chút. Đại Tử cuống quít đập cánh liên tục, quét hết mấy con ngự thú xung quanh xuống nước.
Ào ào.
Đại Tử quét cực kỳ sạch sẽ. Mấy cặp cánh tựa như cái chổi lớn, quét sạch đám ngự thú còn chưa kịp chuẩn bị xuống nước.
Chỉ còn lại duy nhất Đại Tử bay lên trời.
Đại Tử bay lên trời, trợn tròn mắt nhìn quanh rồi hỏi:
- Ồ, sao lại không thấy?
- Có quái vật!
Tiểu Hoàng hét lớn.
Sâu trong đáy nước có tiếng va chạm kịch liệt.
Nhưng chỉ lát sau đã khôi phục sự tĩnh lặng.
- Tiểu Hoàng, ngươi không sao chứ?
Cao Bằng hỏi.
- Vừa đánh chết một con cá lớn. Cao Bằng, ngươi phải trả cho ta năm ngàn đồng mới được.
Tiểu Hoàng dương dương đắc ý.
Nó cảm giác mình đã học được tinh tuý rao giá trên trời.
Há miệng một cái, ra giá gấp mười lần. Ta thật sự là một con vịt hắc tâm.
- Không được, ngươi hét giá quá cao. Ta chỉ có thể trả cho ngươi bốn ngàn chín.
Cao Bằng thuận miệng trả lời.
Tiểu Hoàng ngây ngô cười hắc hắc.
Vào sâu trong nước Cao Bằng mới phát hiện ra những cái hồ ở đây thông nhau.
Giống như một cái động rộng rãi, có thể hành động thoải mái giữa các hồ nước.
Tiểu Hoàng kéo cái xác con quái vật kia tới. Đây là một con quái vật cùng loại với cự mãng, nhưng cổ được bảo vệ bằng lớp giáp to và cứng.
Sau khi Cao Bằng ném thi thể quái vật vào không gian của A Xuẩn, đám ngự thú lại bơi đi theo Chiêu Tài.
Dưới đáy nước rất tối, mà nước lại cực kỳ sâu, chí ít cũng phải tới mấy ngàn mét.
Đại Hải có vẻ cực kỳ thích hoàn cảnh này, đây cũng là địa thế nó am hiểu nhất.
- Ta còn tưởng nơi này không có quái vật chứ. Có quái vật ở đây, liệu những Thần thi kia có bị ăn hết không?
Cao Bằng sầu lo hỏi.
Bàn Đại Hải an ủi hắn:
- Ngươi cứ yên tâm, ngoài Chuẩn Thần thì các tồn tại dưới Chuẩn Thần có muốn ăn Thần thi cũng không được. Bọn chúng không cắn nổi, cũng không tiêu hoá được.
Dưới đáy nước đen nhánh thâm trầm, một đoàn bóng đen chìm nổi. Tới gần Cao Bằng mới thấy rõ đây là một toà núi xương nhỏ, có vô số xương sườn và xương sống tựa như rác rưởi trôi nổi đắp thành một đống.
Trên đỉnh núi xương nhỏ này có một cái đầu lâu.
Có lẽ vì chìm sâu trong nước nên cái đầu vẫn được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cái đầu, đột nhiên trái tim Cao Bằng siết lại. Một cảm giác sợ hãi cực kỳ mãnh liệt trào lên trong lòng hắn, nhưng lại tiêu tán rất nhanh như thuỷ triều.
Một con cá mê muội bơi tới gần cái đầu.
Con cá tới gần, huyết nhục trên người nó không ngừng bị tróc ra.
Cuối cùng chỉ còn lại bộ xương, vẫn tiếp tục du động theo quán tính.
Vùng vẫy thêm mười mấy mét, cuối cùng nó hoá thành một bộ xương không có gì đặc biệt hoà lẫn vào ngọn núi xương này.
Mà trong hai hốc mắt của cái đầu trên đỉnh ngọn núi loé lên quang mang quỷ dị.
------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận